Chương 43

Diệp Phàm ngồi trong biệt thự, cắn cán bút, mặt đầy rối rắm.

Võ Hào Cường nhìn Diệp Phàm: "Tiểu thúc, ngươi làm sao vậy?"

"Ta đang suy nghĩ phải viết thư cho tiểu thẩm ngươi như thế nào!"

Võ Hào Cường nghĩ nghĩ: "Tùy tiện viết là được, tiểu thúc, đan dược này là để cho tiểu thẩm sao?"

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Thân thể tiểu thẩm ngươi không tốt, sống đến bây giờ cũng không dễ dàng gì!"

"Tiểu thúc, khi nào ngươi mới luyện đường đậu cho ta ăn a?" Võ Hào Cường hỏi.

"Đi đi đi, dược có ba phần độc, đan dược không phải có thể tùy tiện ăn như vậy."

"Tiểu thúc, có người tới."

Diệp Phàm nhìn ra ngoài cửa, thấy Chu Cẩn Chi cùng Thang Vĩnh Kim một trước một sau đi đến.

Chu Cẩn Chi đến gần liền thấy trên bàn đặt một bình đan dược, còn có một lá thư mới viết được một nửa, mở đầu thư: A Hi thân mến, một ngày không gặp như cách ba thu, ba ngày không gặp, tâm liền muốn điên, làm cho Chu Cẩn Chi cực kỳ câm nín.

"Diệp thiếu, đây là đồ tặng Bạch tam thiếu sao?"

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy, hắn tặng tín vật đính ước cho ta, ta cũng phải có đáp lễ!"

"Bạch tam thiếu tặng tín vật đính ước cho ngươi?" Chu Cẩn Chi cực kỳ hoài nghi hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy, hắn tặng rất nhiều dược liệu trân quý cho ta."

Chu Cẩn Chi: "......"

Thang Vĩnh Kim kinh ngạc nói: "Diệp thiếu đã gặp qua Bạch tam thiếu?"

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Ta còn gặp ngoại gia gia hắn!"

Chu Cẩn Chi lắc đầu, thầm nghĩ: Tiểu tử Diệp Phàm này nói cứ như là chuyện với Bạch tam thiếu đã thành, còn gặp qua gia trưởng người ta vậy.

Thang Vĩnh Kim nghe Diệp Phàm trả lời, không khỏi đổi mới cái nhìn đối với Diệp Phàm.

"Chu thúc, sao ngươi lại tới đây?" Diệp Phàm tùy tiện hỏi.

"Thực tế là Thang lão ca tìm ngươi." Chu Cẩn Chi nói.

Diệp Phàm nhìn Thang Vĩnh Kim một hồi: "Thân thể ngươi hẳn là đã dưỡng tốt rồi."

Thang Vĩnh Kim cười cười: "Đều là nhờ phúc Diệp thiếu, không biết Diệp thiếu có hứng thú đi xem chút đồ ta cất giữ không? Ta gần đây bỏ đi một phần nhỏ, Diệp thiếu nếu có nhìn trúng gì đó có thể lấy đi một hai kiện cũng được."

Diệp Phàm cười cười nhìn Thang Vĩnh Kim: "Ngươi thật tốt a!" Đồ vật người ta tặng không, không lấy cũng uổng. Thang Vĩnh Kim là cá sấu lớn, vật trong tay hẳn là có rất nhiều thứ tốt.

Diệp Phàm nhìn Chu Cẩn Chi: "Chu thúc, huynh đệ này của ngươi biết điều hơn ngươi nhiều, ngươi nên cùng người ta học hỏi một chút!"

Chu Cẩn Chi: "......"

"Dược này ngươi muốn đưa cho Bạch tam thiếu đi, ta giúp ngươi gửi?" Chu Cẩn Chi nói.

Diệp Phàm gật đầu: "Vậy cũng được, nhưng thư của ta còn chưa có viết xong."

"Thư ngươi viết như vậy là được rồi, không cần viết quá nhiều." Chu Cẩn Chi tức giận nói.

"Phải vậy không?" Diệp Phàm nghi hoặc nhìn Chu Cẩn Chi.

Chu Cẩn Chi cười cười: "Đúng vậy!" Dù sao Bạch tam thiếu cũng sẽ không muốn nhìn thấy thư ngươi viết.

-----------------------------------------------------------------------

Diệp Phàm mang theo Võ Hào Cường, đi cùng Chu Cẩn Chi và Thang Vĩnh Kim ra khỏi biệt thự, vừa ra liền gặp phải Tiền Dụ.

"Tiền thiếu, ngươi tới tìm ta sao!"

Tiền Dụ nhìn thấy Chu Cẩn Chi cùng Thang Vĩnh Kim, không khỏi ngoài ý muốn, lập tức liền tiến lên chào hỏi với hai người.

"Diệp thiếu, ngươi đây là......"

Diệp Phàm nhìn Tiền Dụ một cái, chỉ chỉ Thang Vĩnh Kim: "Vị lão bản này muốn đưa chút đồ cho ta, ta qua nhìn một chút, nếu ngươi có việc thì để hôm nào khác tới tìm ta đi."

Tiền Dụ nhìn Thang Vĩnh Kim, lại nhìn Diệp Phàm, vội nói: "Ngài đi vội, ngài đi vội."

Tiền Dụ nhìn thân ảnh Diệp Phàm đi xa, trong lòng tràn đầy cảm thán.

Trước đây lúc nghĩ cách cứu viện Võ Hào Cường, Tiền Dụ đã biết người như Diệp Phàm không có khả năng sẽ luôn yên lặng vô danh, chỉ là không nghĩ tới, Diệp Phàm nhanh như vậy đã một bước lên trời. Tin tức của Tiền gia vẫn rất linh thông, trước đó, Tiền Dụ đã biết, tập đoàn Thang thị quyết định hợp tác cùng Võ gia. Tiền Dụ nhìn tình hình vừa mới xảy ra liền minh bạch vì sao Thang gia lại thay đổi chủ ý.

Trước đó Liêu gia vì muốn bắt lấy hạng mục của tập đoàn Thang thị đã phải trả cái giá không nhỏ, hiện tại chắc chắn là ném đá trên sông.

Liêu Hà tự cho là biết nhìn người, lần này chỉ sợ đã nhìn lầm. Bỏ Diệp Phàm chọn Diệp Chí Trạch, chờ sau này Diệp Phàm nhanh chóng thăng chức, lão nhân kia sợ là hối hận đến xanh ruột.

----------------------------------------------------------------------