Chương 1362

Nữ tu gϊếŧ chết nam tu cướp chìa khóa không lâu, một nam tu khác đuổi tới hội họp với nữ tu.

Nữ tu nhìn thấy nam tu nọ, vẻ mặt xuân ý dạt dào gọi một tiếng “Sư huynh”.

Lúc này Diệp Phàm mới nhận ra, trước đó nàng với nam tu kia chỉ là lá mặt lá trái, hiện tại “sư huynh” mới xuất hiện này đây mới là người mà nàng yêu chân chính.

Nữ tu cùng nam tử mới xuất hiện bắt đầu ngươi nông ta nông, rất nhanh Diệp Phàm lại có phim người lớn mới để xem, chỉ có điều lần này thay đổi vai nam chính.

Có vết xe đổ của nam tu đã chết, lần này Diệp Phàm nhìn hai người lăn giường trong lòng đã nhiều thêm chút tâm lý phê phán……

Vài ngày sau, biến cố tái sinh, “sư huynh mới” gϊếŧ chết nữ tu ác độc tàn nhẫn trước đó, đúng là phong thủy thay phiên chuyển.

Nữ tu chết không nhắm mắt.

Diệp Phàm lần thứ hai bị chấn động, tuy rằng đã sớm có suy đoán, nhưng tới khi sự tình chân chính phát sinh, Diệp Phàm vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Diệp Phàm thầm nghĩ: Tiên giới thật là thói đời ngày sau, nhân tâm không cổ (thời thế đổi thay, con người không như trước), đạo lữ bên gối cũng có thể tùy tiện gϊếŧ lung tung, không có chút nhân tình nào.

Nam tu xụ mặt xử lý đi thi thể của nữ tu.

Trên mặt nam tu không có chút áy náy nào, ánh mắt nhìn nữ tu cũng tràn ngập khinh miệt.

Chờ nam tu xử lý xong, lại một nữ tu khác xuất hiện, nam tu gọi nữ tu đó là “Sư tỷ.”

Nữ tu vừa xuất hiện, Diệp Phàm lại kinh ngạc một phen, thái độ của nam tu với “sư muội” là lạnh nhạt kiêu căng, trước mặt “sư tỷ” lại khúm núm nịnh bợ không khác gì một tên nô tài.

Nữ tu mặc thanh y, thái độ lạnh nhạt, cũng rất là xa cách nam tu, nhưng có vẻ như là nam tu rất thích như vậy.

Diệp Phàm thầm nghĩ: Có đôi khi người thật tiện, thiên y bách thuận bọn họ không thích, chỉ thích cao ngạo lạnh nhạt.

Có vết xe đổ của hai tên xui xẻo trước đó, Diệp Phàm cảm thấy chắc chắn “vị sư đệ” này cũng không sống được bao lâu.

---------------------------------------------------------

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: “Lại lăn giường sao?”

Diệp Phàm lắc đầu, hơi nhàm chán đáp: “Không có.”

Đều mấy ngày rồi, nam tu vẫn luôn xoay tới xoay lui trước mặt nữ tu, nhưng một sợi lông cũng không thể động được. Ngẫu nhiên Diệp Phàm phát hiện ra hình như nữ tu giấu nam tu gửi tin tức ra ngoài, Diệp Phàm cảm thấy hành vi của nữ tu rất là không bình thường.

Suy đoán nam tu sống không lâu của Diệp Phàm rất nhanh đã được chứng thực.

Vài ngày sau, một con thuyền xa hoa xuất hiện ở phụ cận vị trí của Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi, bên trên lâu thuyền là một nam tử đầu đội kim quan, uy phong lẫm lẫm, xung quanh nam tử là một đám nữ tu, chúng nữ tu đều gọi nam tử nọ là thiếu chủ, rất hiển nhiên bọn họ đều là cơ thϊếp của nam tử.

“Thanh Nhi, vẫn chưa động thủ sao, chẳng lẽ là ngươi thật sự coi trọng hắn.” Nam tử đầu đội kim quan nhàn nhạt nói.

Nữ tu được gọi là Thanh Nhi nghe vậy không chút do dự hạ tử thủ với “sư đệ”.

Diệp Phàm nhìn một màn này, âm thầm suy đoán mấy ngày trước hẳn là “Thanh Nhi” gửi tọa độ đi, “sư đệ” cho dù vô cùng tức giận thì nhìn thấy tình cảnh này cũng chỉ có thể bỏ chạy..

Một tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ đứng cạnh nam tử đầu đội kim quan ra tay, dễ dàng đánh tan thần hồn của vị “sư đệ” nọ.

Tu sĩ Luyện Hư lấy ra một khối ngọc bội trên người “sư đệ”.

“Thiếu chủ, đây là khối thứ bảy.”