Chương 1359:

Bạch Vân Hi nhìn Hổ Nữu, âm thầm cười khổ, ban đầu Bạch Vân Hi còn tưởng rằng là “nữ đồng” không biết tác dụng của liệt dương thất thiên tửu cho nên mới gọi uống, nhưng nghe đối phương nói, có vẻ như đối phương đã biết trước rồi.

Diệp Phàm nghe thấy xưng hô mà lão giả gọi “nữ đồng”, sắc mặt hòa hoãn xuống, thầm nghĩ: Hổ Nữu, đây chính là một tên gái quê không có kiến thức, hắn bụng tể tướng có thể chống thuyền, không cần phải chấp nhặt với một tên gái quê.

“Diệp Phàm, tiểu nha đầu đó đúng là tuệ nhãn như đuối, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được ngươi thận hư cỡ nào. Ngay cả một tiểu nha đầu cũng có thể thấy ngươi không được.” Tiếng cười sung sướиɠ của Ngao Tiểu No truyền vào trong tai Diệp Phàm.

Diệp Phàm thầm nghĩ: Một tên công nhân lười biếng ngu ngốc như Ngao Tiểu No cũng dám cười nhạo người lãnh đạo trực tiếp của nó là hắn đây, hắn nhất định phải khấu trừ khẩu phần ăn của nó.

----------------------------------------------------

Một lát sau, Hổ Nữu lấy ra một bức họa, Diệp Phàm không thể không kinh ngạc cảm thán, người ở trên bức họa đó chính là hắn.

“Gia gia, tên Diệp Phàm này rất có tiếng, nghe nói hắn là kỳ tài thuật pháp, tiền đồ vô lượng, hắn đã rời khỏi Học Viện Lang Duyên rồi, nếu như bắt được hắn, chúng ta có thể lấy hắn đi đổi năm ngàn vạn tiên tinh.”

Diệp Phàm dựng mày lên, thầm nghĩ: Không ngờ lại có người truy nã hắn, sau khi lên tiên giới, hình như hắn vẫn luôn giúp mọi người làm điều tốt mà, chưa có đắc tội ai đi!

“Nghe nói hắn khế ước Thiên Hỏa, lôi thú, còn có một tòa tháp rất thần kỳ nữa, giá trị của hắn không chỉ năm ngàn vạn thôi đâu.” Lão giả nói.

Bạch Vân Hi cúi đầu uống rượu, thanh danh của Diệp Phàm ở trong Học Viện Lang Duyên rất cường thịnh, rất có khả năng đã bị học viện thế lực đối địch theo dõi, cho nên mới có cái treo giải trưởng này, cả Diệp Phàm cùng bạch Vân Hi đều đang dịch dung, cho nên không sợ bị người khác nhận ra.

Hổ Nữu lại lấy một bức họa khác ra, khinh thường nói: “Gia gia, tên Diệp Phàm đó xấu như vậy cũng đáng giá năm ngàn vạn tiên tinh, mà đạo lữ của hắn đẹp thế này lại chỉ có 500 vạn.”

Lão giả vuốt râu: “500 vạn cũng không ít.”

“Nếu như ta gặp được Diệp Phàm, ta nhất định sẽ mang hắn đi bán, sau đó bắt đạo lữ của hắn lại làm tướng công áp trại.” Hổ Nữu tự tin nói.

Diệp Phàm cau mày thầm nghĩ: Một tiểu nha đầu lông còn chưa mọc đủ cũng dám muốn cướp người của hắn, thật là không thể hiểu được.

Lão giả lắc đầu: “Nghe nói Diệp Phàm cùng đạo lữ của hắn đã rời khỏi học viện ra ngoài rèn luyện rồi, tiên vực rộng lớn vô ngần, không biết bọn họ đã chạy đi đâu, sao có thể may mắn gặp được chứ!”

Diệp Phàm uống một ngụm rượu, thầm nghĩ: Cho dù gặp được, không nhận ra thì cũng uổng phí!

Hổ Nữu nhìn bức họa của Bạch Vân Hi lộ ra biểu tình si mê.

Diệp Phàm rất là buồn bực, bị Bạch Vân Hi trừng mắt một cái, không thể không thu liễm sắc mặt lại.

--------------------------------------