🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Editor: Ngưng_Chưa_18
-----
Tê Loan Điện toả ra hương trà thơm ngát, hơi nước quyện vào cùng khí trời, Khương Ngưng Tuý một thân tố y ngồi bên cửa sổ thưởng trà.
Nàng tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng đầu óc vẫn khó có thể nghỉ ngơi . Nàng đang chờ, chờ Nhan Y Lam trở về, nàng phải chờ nàng trở về.
Ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, Thanh Phù vội vàng đi vào nội điện, hành lễ nói:
"Nương nương, không tốt rồi ."
Khương Ngưng Túy hơi hơi nghiêng đầu nhìn phía Thanh Phù, ánh mặt trời ngoài cửa sổ lại không sưởi ấm được gương mặt đạm mạc của nàng.
"Làm sao vậy?".
"Thái tử... Thái tử xông vào Phượng Nghi cung, các nô tỳ không dám ngăn đón, nương nương có cần tránh một chút hay không?".
Khuôn mặt tinh xảo của Khương Ngưng Túy càng trầm tịch, nàng bất động, sau một lúc lâu mới cất tiếng:
"Thỉnh thái tử vào đi."
"Đây......" Thanh Phù dường như thấy không ổn ngẩng đầu nhìn Khương Ngưng Túy một cái, cuối cùng lại cúi đầu xuống, nói:
"Nô tỳ tuân chỉ."
-----
Nghe tiếng bước chân Nhan Quân Nghiêu đi vào nội điện, Khương Ngưng Túy buông chén trà trong tay, nghiêng đầu nhìn ra. Mái tóc như mực của Nhan Quân Nghiêu được ngọc quan* cố định, hắn mặc một bô trường bào màu xanh đen, ngọc bội bên hong tản ra ánh sáng dịu dàng, chỉ cần hắn đứng thẳng chắp tay, liền mang cảm giác ung dung khí độ khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.
(*Mũ ngọc.)
Nhan Quân Nghiêu trước mắt, rõ ràng vẫn giống như khi Khương Ngưng Túy lần đầu nhìn thấy, nam tử chi lan ngọc thụ chắp tay đứng bên trong đai điện, ngọn đèn huy hoàng chiếu lên người hắn, ánh lên vẻ mặt càng trầm ổn ôn nhu, tựa như Đường Lệ[1] nở rộ.
Đáng tiếc, cảnh như cũ, người đã đi. Cái gì cũng không giống nữa .
Nghĩ vậy, đôi mắt Khương Ngưng Túy mang theo vài phần không chân thật, nàng nói:
"Trưởng công chúa cũng không ở Phượng Nghi cung."
Nhan Quân Nghiêu nhíu mày nhìn Khương Ngưng Túy.
"Ta nghe nói hoàng tỷ trong đêm đã mang Lục hoàng tử giam vào đại lao, việc này có thật không?"
Khương Ngưng Túy mỉm cười.
"Toàn bộ trong hoàng cung sớm đã lan truyền xôn xao, thái tử như thế nào không biết?"
"Ta không tin Quân Hạ làm ra việc này, hắn cùng với ta tuổi tương đương, cùng nhau lớn lên, cảm tình cũng so với khác huynh đệ thân mật hơn." Nhan Quân Nghiêu vẻ mặt lâm vào rối rắm, hắn nói lời này tựa như không phải cho Khương Ngưng Túy nghe, mà như đang nói với chính mình.
"Hắn sao có thể làm vậy sau lưng ta?"
Đúng rồi, nay trong cung lời nói truyền nhau, đều là Lục hoàng tử mua chuộc cung nữ ở Chiêu Linh Điện mưu toan ám hại Khương Ngưng Túy, lại thêm chuyện thích khách ám sát trước đó, nhưng mà thứ mọi người biết bất quá chỉ là bề ngoài mà thôi, dã tâm của Lục hoàng tử, Ngô vương âm thầm bố cục, ẩn tình trong đó làm sao là ngoại nhân có thể hiểu thấu đáo được?
Khương Ngưng Túy cũng không nhiều lời, ánh mắt của nàng hướng ra ngoài cửa sổ ngắm từng đóa mẫu đơn rơi rơi, hờ hững nói:
"Đôi khi, mắt thấy không nhất định là thật, huống chi là lòng người."
"Lời này dùng ở trên người hoàng tỷ, cũng là chuẩn xác." Tựa như nhớ lại ngày của ba năm về trước, bàn tay Nhan Quân Nghiêu ở phía sau người cũng nắm chặt thành quyền, cắn răng phẫn hận nói:
"Ba năm trước đây nàng không tha cho ta, nay ngay cả thân tín cạnh ta cũng muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt. Ta sớm nên biết, nàng ngay cả đệ đệ nhất mẫu đồng bào cũng không có thể dung nạp, lại như thế nào buông tha cho hoàng tử được phi tần khác sinh ra?"
Bàn tay cầm ấm trà của Khương Ngưng Túy hơi ngừng lại một chút, nước trà nóng hổi liền bị sai lệch quỹ đạo, chảy tràn trề ra ngoài ấm trà Tử Sa. Nàng thả ấm trà trong tay, lạnh lùng nhíu mày, ánh mắt vốn đạm nhạt giờ xẹt qua một tia giận dữ, đôi mắt sâu thẩm phảng phất như nước hồ băng lãnh, không có một chút độ ấm.
"Những lời này, ai cũng có thể nói, chỉ riêng Thái tử thì không."
Nhan Quân Nghiêu bị ánh mắt lãnh ý của Khương Ngưng Túy làm giật mình, hắn nhìn Khương Ngưng Túy thật lâu mà quên phản ứng, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, cả giận nói:
"Ngưng Túy, nàng đường đường là Thái tử phi, đây là thái độ cùng khẩu khí mà nàng nên có với phu quân sao?"
"Thái tử chớ quên..." Ẩn đi tức giận trong mắt, vẻ mặt Khương Ngưng Túy lại hồi phục vẻ lạnh lùng, nàng liếc Nhan Quân Nghiêu một cái, cười đến lãnh đạm:
"Mấy ngày trước đây Thái tử còn định phế ta, vậy mà nay còn muốn dùng phu thê tương xứng sao?"
Nhan Quân Nghiêu nhất thời nổi đóa, nói:
"Ngươi!".
Mắt thấy Nhan Quân Nghiêu tức giận vẫy vẫy ống tay áo, thân ảnh muốn tiến đến, Khương Ngưng Túy mạc nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt luôn không chút biểu tình hiện ta ý cười mỉa mai cùng lãnh ngưng.
"Thái tử tốt nhất nên nhớ, nơi này dù sao cũng là Phượng Nghi Cung, nếu gây chuyện ở đây, hậu quả sợ cũng không phải Thái tử có khả năng gánh vác được đâu ."
Trước kia tuy rằng biết được Khương Ngưng Túy tính tình lạnh lùng, xử sự bình tĩnh, nhưng Nhan Quân Nghiêu chưa bao giờ thấy nàng như hôm nay, cường thế đến không thể động vào. Nghĩ vậy, hắn không khỏi sửng sốt, phát giác hắn ngay từ đầu đối với Khương Ngưng Túy tìm hiểu quá ít, đợi đến hôm nay muốn chân chính nhìn thấu nàng, thì rốt cuộc đã không thể đến gần rồi.
Cửa vào Tê Loan Điện chỉ khép hờ , Nhan Y Lam chỉ cần nhẹ nhàng đẩy tay, cửa gỗ trầm hương khắc hoa liền vang lên một tiếng vang nhỏ, giống như trang sách bị mở ra, thân ảnh nàng đang tựa bên cửa dần dần hiện ra trong điện.
Nghe được thanh âm đẩy cửa, thân hình Khương Ngưng Túy hơi hơi động, nàng nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài điện, thấy thân ảnh Nhan Y Lam ngược sáng đứng nơi đó, nàng có chút ngoài ý muốn, không biết Nhan Y Lam đã ở ngoài cửa bao lâu.
Trên mặt Nhan Y Lam mơ hồ có thể thấy được mỏi mệt, nàng chậm rãi thẳng người rời khỏi điểm tựa, cất bước đi vào trong điện, ánh mắt nhìn Khương Ngưng Túy dường như sâu thẩm, không thể nắm bắt, sau một lúc lâu mi nhãn mới giãn ra, ý cười lười biếng:
"Vừa vào điện liền nghe Bích Diên nói Thái tử đến đây, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?"
Khương Ngưng Túy không nói lời nào, nàng cúi đầu tiếp tục pha trà, không muốn quan tâm ý tứ trong lời nói của Nhan Y Lam. Nàng mặc dù không biết Nhan Y Lam hồi cung khi nào, nhưng chắc hẳn nàng ấy đã ở ngoài điện khá lâu, đối thoại của nàng cùng Nhan Quân Nghiêu hẳn là nghe được không ít .
Nửa điểm không nghe trộm, đó không phải là tác phong của Nhan Y Lam. Đối với hành vi ác liệt ấy của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy không hề nghi ngờ.
"Hoàng tỷ, về chuyện Lục hoàng tử ......".
Nghe thấy Nhan Quân Nghiêu mở lời, Nhan Y Lam mới thu hồi cái nhìn chăm chú hướng Khương Ngưng Túy, phượng mâu vừa chuyển, dừng ở trên người hắn. Dùng ánh mắt ngăn lại lời nói của Nhan Quân Nghiêu, Nhan Y Lam hờ hững ngắt lời:
"Bản cung hôm nay mệt mỏi, chuyện của Lục hoàng tử bản cung đều có định đoạt, Thái tử không cần quan tâm .".
Đối với mệnh lệnh của Nhan Y Lam, Nhan Quân Nghiêu chính là nhíu mày nói:
"Nhưng là......".
"Bản cung sẽ không gϊếŧ hắn." Nhan Y Lam thanh âm lộ ra uy nghi, rõ ràng rất nhẹ giọng, nháy mắt xuất khẩu lại có thể trở nên khí phách trọng trọng. Nàng nói xong, nhìn bộ dáng nhíu mi giận dữ của Nhan Quân Nghiêu, trong lòng lại không khỏi có chút buồn cười, chính là ngữ khí của nàng vẫn đạm mạc:
"Hồi cung đi, bản cung hôm nay không có tâm trạng cùng ngươi hồ nháo."
Nhan Quân Nghiêu nghe Nhan Y Lam qua loa lấy lệ trả lời, vốn định nói cái gì nữa, đột nhiên nghe thấy Khương Ngưng Túy vừa châm trà, vừa nhàn nhạt nói:
"Thái tử vẫn nên tạm hồi cung đi, tính tình của Trưởng công chúa tuy rằng khó nắm bắt, nhưng là lời nói ra khỏi miệng ít nhất vẫn giữ lời."
Khương Ngưng Túy tuy rằng chưa từng nói rõ, nhưng là ý tứ trong câu nói Nhan Quân Nghiêu vẫn hiểu được. Tính tình Nhan Y Lam tuy quỷ dị khó dò, nhưng nếu đã đáp ứng không gϊếŧ Lục hoàng tử, hắn tự nhiên không thể nói thêm gì nữa. Nếu chọc giận Nhan Y Lam, như vậy không chỉ có mất nhiều hơn được, đối với Lục hoàng tử cũng có hại không ích.
Nghĩ vậy, Nhan Quân Nghiêu tuy rằng không cam lòng, nhưng ít nhất đã được Nhan Y Lam chấp thuận, cũng sẽ không dây dưa nhiều, liền cáo từ rời đi.
Tiếng bước chân Nhan Quân Nghiêu đã xa, Nhan Y Lam nghiêng đầu đánh giá Khương Ngưng Túy đang trầm mặc đùa nghịch với chén trà, lúc đó nàng cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt bỗng nhiên chạm nhau, con ngươi đen láy Khương Ngưng Túy chỉ tràn ngập bóng dáng của nàng.
Rót một chén trà nóng cho Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy hờ hững dời đi ánh mắt, bắt đầu tự rót tự uống.
"Hoa nhài có tác dụng an thần tỉnh não, tiêu trừ mệt mỏi." Nhan Y Lam một tay chống đầu, một tay thưởng thức ly trà thơm ngát hương hoa nhài, nhướng mày cười nói:
"Đây là chuẩn bị cho riêng cho ta sao?".
Khương Ngưng Túy như trước lắc đầu, nhàn nhạt nói:
"Trưởng công chúa đừng tự mình đa tình, đây là ta tự dùng để nâng cao tinh thần của mình."
Nhan Y Lam cười khẽ không nói gì, nàng bất động thanh sắc nhìn qua Khương Ngưng Túy. Vừa rồi khi nàng vào cửa đã kịp chú ý thần sắc của Khương Ngưng Túy, thân mình nàng có chút cứng ngắc, nói vậy nàng nhất định đã ngồi chờ mình cả đêm.
"Không có gì muốn hỏi ta sao?".
Nhan Y Lam nói có vẻ qua loa, nhưng ẩn bên trong lại là ý vị sâu xa. Khương Ngưng Túy hơi trầm ngâm, nói:
"Việc triều chính ta không có quyền cũng không có ý muốn hỏi đến.."
Nhan Y Lam phượng mâu híp lại, ánh mắt nàng nhàn nhạt lướt qua Khương Ngưng Túy.
"Nếu bản cung cho phép ngươi hỏi thì sao?"
Phải biết rằng trước đây Nhan Y Lam cực hiếm khi nói chuyện triều đình quan trọng, hôm nay như vậy đúng là hiếm thấy. Đáng tiếc Khương Ngưng Túy chính là diện vô biểu tình nhìn Nhan Y Lam, lắc đầu nói:
"Ta không có hứng thú."
Trong triều phong vân đột biến, Nhan Y Lam mỗi một bước đều phải đi cực kỳ cẩn thận, chưa bao giờ dễ tin một người nào, cũng sẽ không cùng người ngoài nói nhiều hơn một câu, nay thật vất vả nàng muốn tri vô bất ngôn* một hồi, thế mà lại bị từ chối. Nghĩ vậy, nàng nhíu mi, thần sắc không vui lại bực mình nhìn Khương Ngưng Túy vẫn vân đạm phong kinh ở phía đối diện, đột nhiên cảm thấy nữ nhân trước mắt này thật sự là không thú vị, đáng hận đến cực điểm.
(*Biết gì nói nấy.)"Nếu Trưởng công chúa thật muốn biết, ta xác thực có một chuyện muốn nói." Thần tình trong mắt Khương Ngưng Túy giống như chim bay lướt nước, chỉ lưu lại rung động nhàn nhạt nơi đáy mắt.
"Trưởng công chúa làm việc chưa từng thông báo nửa câu, có từng nghĩ tới cảm thụ của người khác chăng?"
Mấy năm nay Nhan Y Lam đều làm việc theo ý mình , trong cung cũng không có người dám hỏi đến hành tung của nàng, cho nên dần dà tự nhiên đã thành thói quen, nay nghe thấy lời nói của Khương Ngưng Túy, vẻ mặt nàng hơi hơi sửng sốt, trong lòng nhất thời tràn đầy cảm thụ, lại có chút ngũ vị tạp trần.
Khương Ngưng Túy không phải là người giỏi biểu lộ cõi lòng, mà lời nàng nói hiển nhiên đã tiết lộ quá nhiều tâm tư của nàng, ý tứ bên trong rõ ràng đến không cần phải suy đoán. Nhan Y Lam vốn nên là cao hứng, nhưng là nàng lại không tự chủ thấy mất mát. Rõ ràng chân tâm của Khương Ngưng Túy nàng sớm đã biết được, nhưng nàng lại không cách nào hoàn toàn tin tưởng nàng
.Nâng tay thay Khương Ngưng Túy phất ra vài sợi tóc trên trán bị gió thổi loạn, Nhan Y Lam cầm sợi tóc mềm mại của Khương Ngưng Túy nơi đầu ngón tay, vén ra sau tai, yên lặng trầm mặc hồi lâu. Một lúc sau, nàng mới thở dài một hơi, khẽ cười nói:
"Lần sau ta nhất định nhớ."
Lúc nói lời hứa hẹn này, giữa đôi mày tinh xảo vẫn mang uy nghi, ngoài điện một mảnh cảnh xuân ý thơ, ánh mắt trời ấm áp chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, phản chiếu ra một tầng ánh sáng ấm áp, không còn vẻ trêu tức lạnh lùng thường ngày mà cực kỳ ôn nhu đắm say lòng người.
Khương Ngưng Túy bỗng dưng nhớ tới giấc mộng mấy ngày trước, trong mộng Nhan Y Lam cũng mang vẻ mặt ôn nhu như vậy, một cái nhíu mi mỉm cười cũng làm nhân gian tràn ngập cảnh xuân, tuyết thủy hòa tan, chỉ một mạt tươi cười ấy, nàng sợ là sẽ ghi nhớ cả đời.
Im lặng thu hồi tầm mắt, Khương Ngưng Túy cúi đầu muốn châm chút trà cho cả hai, đầu ngón tay chạm đến thân tử sa hồ, lại phát hiện nước trà sớm đã ấm áp, không còn nóng như khi nãy nữa. Nàng dứt khoát từ bỏ, ngón tay vuốt ve ấm trà, thanh âm vì tư thế cúi đầu mà trở nên càng khinh.
"Trưởng công chúa từng đáp ứng ta, ngày sau chắc chắn làm cho ta ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, làm mẫu nghi thiên hạ." Ngưng thần suy tư hồi lâu, Khương Ngưng Túy nâng mắt nhìn Nhan Y Lam, nói:
"Chuyện đến bây giờ, Trưởng công chúa sẽ vẫn thực hiện cam kết ngày đó hay không?".
"Chuyện đến bây giờ" bốn chữ này, đối với các nàng mà nói, thật sự là trên đời này khó mà nói hết.
Thời gian từng chút một trôi qua, Nhan Y Lam nhìn Khương Ngưng Túy, hồi lâu mới cười nói:
"Ngưng Túy, đây cũng không giống chuyện mà ngươi sẽ hỏi."
Thái độ trêu tức của Nhan Y Lam giờ khắc này chính là tránh nặng tìm nhẹ, tựa hồ đã muốn nói rõ hết thảy. Lòng Khương Ngưng Túy không thể nói rõ là thoải mái hay là mất mát. Bản thân nàng khi nói ra, vừa khỏi miệng liền đã sai, tựa như một vài chuyện, cho đến bây giờ vốn không nên bắt đầu.
Trong thế giới của Nhan Y Lam, nàng thủy chung chỉ là kẻ lừa gạt trộm cắp, nếu từ sớm đã quyết định tình tiết như vậy, nàng lại có tư cách gì hướng Nhan Y Lam đòi lấy thứ không thuộc về nàng.
L*иg ngực có chút dồn nén khó chịu, Khương Ngưng Túy chống tay đứng lên, nói:
"Ta có chút mệt nhọc.".
Khương Ngưng Túy nói xong, xoay người định rời đi, đột nhiên cảm giác được Nhan Y Lam từ phía sau kéo lấy mình, còn không chờ nàng mở miệng hỏi, thân người đã muốn theo cổ lực đạo đó rơi vào một vòng ôm mềm mại.
Ngoài cửa sổ gió nhè nhẹ thổi, nhất thời làm hoa rơi đầy trời, Khương Ngưng Túy bất ngờ không kịp chống đỡ, ngã vào trong ngực Nhan Y Lam, bị khí tức chỉ thuộc về Nhan Y Lam ùn ùn bao lấy, nội tâm của nàng bỗng dâng lên một hồi cảm xúc không rõ, nháy mắt làm lý trí của nàng cũng tan biến không còn.
Nhan Y Lam thân thủ ôm trọn Khương Ngưng Túy, cánh tay chậm rãi dùng sức, trong khoảnh khắc đó, các nàng tựa gần vào nhau đến không một khe hở, gần gũi đến làm Khương Ngưng Túy tựa hồ có thể cảm nhận được nhịp tim của Nhan Y Lam, cảm nhận được nó đang mãnh liệt đập, giống như mình vậy.
"Ngưng Túy." Trong thoáng chốc, Khương Ngưng Túy nghe thấy Nhan Y Lam phủ bên tai mình, thanh âm chưa bao giờ ôn nhu cùng nghiêm túc như vậy.
"Đừng làm thái tử phi nữa."
---
[1] Đường lệ (棠棣):
Một trong các tên gọi của Prunus japonica, thuộc họ Rosaceae, còn gọi là thường lệ (常棣), đường lệ (唐棣), uất lý (郁李), xa hạ lý (车下李), tước lý (爵李), tước mai (雀梅). Hoa đỏ hồng hay trắng. Quả đỏ.