Tiểu cung nữ rụt rè đứng trong Chiêu Linh điện, hai tay vò vạt áo, rất muốn khóc một trận. Nghe được thanh âm Khương Ngưng Túy ném chung trà, đầu gối nàng liền mềm nhũn, bụp một tiếng quỳ trên mặt đất.
Hu hu. Nàng bất quá chỉ là một tiểu cung nữ, mới vừa vào cung không đến mấy ngày, lúc đang quét dọn đình viện tự dưng bị Trưởng công chúa gọi lại, bảo nàng đến Chiêu Linh điện truyền lời. Vốn dĩ nàng cho rằng đây chỉ là một chuyện đơn giản, kết quả nhìn thấy ánh mắt Bích Diên tỷ tỷ vạn phần đồng cảm, nàng nhất thời liền cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, nàng thà rằng ở Tê Loan điện cả đời quét lá cũng không muốn chạy đến trước mặt vị Thái tử phi băng lãnh này.
Tiểu cung nữ khóc không ra nước mắt. Trong cung không phải vẫn đồn đãi rằng Thái tử phi tính tình ôn nhuyễn nhu nhược sao? Nhưng tại sao Thái tử phi trước mắt nàng lại khác xa những gì mọi người nói như vậy. Nàng thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Thái tử phi một cái cũng không có.
"Nương nương." Thanh Phù dẫu sao cũng đi theo Thái tử phi nhiều năm, cho nên so với những người khác mà nói thông thả hơn rất nhiều. Nàng hỏi nhỏ:
"Vậy chúng ta có đi hay không?"
Khương Ngưng Túy cũng không vội trả lời, chẳng qua là cúi đầu nhìn thân ảnh tiểu cung nữ đang run lẩy bẩy quỳ rạp trước mặt nàng, trầm ngâm chốc lát mới lặng lẽ gật đầu.
-----
Thời điểm đến Phượng Nghi cung, xa xa đã nhìn thấy Bích Diên sớm đợi ở bên ngoài. Thấy được thân ảnh Khương Ngưng Túy, nàng nhanh chân bước đến hành lễ:
"Thái tử phi."
Khương Ngưng Túy nâng tay tỏ ý nàng đứng lên.
"Trưởng công chúa đâu?"
"Hồi Thái tử phi, điện hạ đang ở Trầm Nhạn các." Bích Diên nói xong, bật người dậy tiếp lời:
"Thỉnh Thái tử phi theo nô tỳ."
Một đường xuyên qua hành lang dài, đến khi Khương Ngưng Túy đi đến Trầm Nhạn các, đập vào mắt đều là hoa đào nở rộ, tiểu trì giả sơn, suối trong róc rách, tựa như một vùng tiên cảnh ở nhân gian.
Là một người hiện đại, cao ốc nê-on tất nhiên Khương Ngưng Túy đã nhìn thấy nhiều, cho nên dù là hoàng cung lớn như vậy cũng không hấp dẫn bao nhiêu hứng thú của nàng, nhưng phong cách trang nhã của tất cả cảnh vật nơi đây, nhìn ra được người bố trí đã bỏ rất nhiều công phu, không thể không làm nàng dừng chân nhìn ngắm vài lần.
"Thái tử phi, thỉnh bên này."
Bích Diên nhẹ giọng cắt đứt dòng suy nghĩ của Khương Ngưng Túy, nàng vừa nâng mắt lên đã thấy Bích Diên nhẹ mở cánh cửa của Trầm Nhạn các.
Nhan Y Lam đang ngồi xem tấu chương trước bàn, nghe được tiếng đẩy cửa, tầm mắt nàng từ đống tấu chương nâng lên, dừng trên người Khương Ngưng Túy. Ánh mắt đó đạm nhạt đến không lẫn bất cứ tình tự nào, nàng chậm rãi nhìn thật kỹ Khương Ngưng Túy một phen, đột nhiên xuy thanh bật cười.
"Xem ra Thái tử phi không chỉ có thích mềm không thích cứng, mà còn có hứng thú với ngược đãi?"
Khương Ngưng Túy tự nhận bản thân là người tâm tính trầm đạm, nhưng đối mặt với Nhan Y Lam lại luôn thất bại trong gang tấc. Nàng không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt nhìn Nhan Y Lam, lãnh đạm nói:
"Trưởng công chúa gọi ta đến nơi này chỉ là vì muốn khoe miệng lưỡi sao?"
Nhan Y Lam nghe vậy, nụ cười bên khóe môi liền tắt, quay sang đám cung nữ đang đứng hầu hai bên ra lệnh:
"Tất cả lui xuống đi."
Các cung nữ vâng lời lui ra. Nhan Y Lam lại xoay người liếc nhìn Bích Diên đứng phía sau.
"Ngươi cũng lui xuống đi." Nói xong, nàng nhẹ câu khóe môi, nhìn về phía Khương Ngưng Túy.
"Nơi này có nàng ấy là đủ rồi."
Nghe được Nhan Y Lam điều đi tất cả hạ nhân, ngay cả Bích Diên cũng cho lui nốt. Khương Ngưng Túy đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác nguy cơ, nàng bất giác lui về sau một bước, nào ngờ Bích Diên lúc này đã theo phân phó của Nhan Y Lam đóng cửa lại.
Phản ứng của Khương Ngưng Túy toàn bộ đều rơi vào tầm mắt Nhan Y Lam, nàng có chút buồn cười nhưng cũng không nói toạc ra, mà chỉ đưa tay gõ gõ vào chung trà trên bàn, đạm nhạt nói:
"Pha trà."
"...." Hiện giờ trong phòng chỉ còn lại hai người các nàng. Nên đương nhiên lời này của Nhan Y Lam chỉ có thể là đang nói với Khương Ngưng Túy. Nàng mím môi, vẫn tiếp tục đứng ở cửa, qua một lúc lâu mới chậm rãi đi đến.
Bên cạnh bàn có hai chồng tấu chương được đặt chỉnh tề, Nhan Y Lam thỉnh thoảng sẽ lấy ra một vài quyển tiện tay vứt qua một bên, Khương Ngưng Túy im lặng cúi đầu nhìn những quyển tấu chương đó. Nhan Y Lam phát hiện nhưng cũng không tránh, để mặc cho nàng tùy ý xem.
Dựa theo lời phân phó của Nhan Y Lam pha một chung trà nóng, Khương Ngưng Túy đặt nó ở phía bên trái nàng, thuận lợi để nàng có thể cầm lấy. Sau đó, Khương Ngưng Túy bất động thanh sắc quét mắt nhìn nàng, nhận thấy sắc mặt nàng vẫn không quá tốt, môi hơi nhếch lên, một mảnh tái nhợt.
"Những tấu chương này không phải đều đưa đến Đông cung rồi sao?" Khương Ngưng Túy nói xong, ánh mắt trầm xuống.
"Ngươi không tín nhiệm Thái tử?"
Nhan Y Lam đặt tấu chương xuống, nàng cũng không trả lời, chỉ vươn tay cầm lấy chung trà mà Khương Ngưng Túy pha, dùng nắp nhẹ gạt lá trà, cúi đầu nhấp một ngụm.
"Đây là cái gì?" Nhan Y Lam chỉ vừa mới thử một miếng, chân mày liền nhíu lại, ánh mắt nhìn Khương Ngưng Túy tràn đầy ghét bỏ.
"Đi, để Bích Diên dạy ngươi nên pha trà thế nào."
Nhan Y Lam mặc dù nói vậy nhưng ý lại cực kỳ rõ ràng: Ngay cả một chung trà cũng pha không tốt, bản cung lưu ngươi lại có tác dụng gì?
"...." Nếu không phải một lần xui xẻo, chuyển kiếp vào cơ thể Thái tử phi của Nhan Quốc, có lẽ cả đời này Khương Ngưng Túy cũng sẽ không muốn tự mình động thủ làm bất cứ việc gì cho người khác. Hôm nay dưới tình thế cưỡng bách không thể tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Ấy vậy mà còn bị người chán ghét ra mặt như vậy, nàng hít sâu một hơi, trầm mặc nhìn Nhan Y Lam, cũng không đưa tay tiếp lấy chung trà mà Nhan Y Lam đưa đến.
Hai người đang giằng co, đột nhiên nghe thấy Bích Diên đến gõ cửa.
"Điện hạ, Thái tử ở bên ngoài cung cầu kiến."
Đặt chung trà trong tay xuống, Nhan Y Lam thần sắc như thường, thấp giọng nói:
"Bản cung mệt mỏi, bảo hắn ngày khác trở lại."
"Vậy...nếu Thái tử hỏi về Thái tử phi thì sao?"
Đầu ngón tay của Nhan Y Lam nhẹ gõ trên bàn tấu chương, ánh mắt lại nhàn nhạt rơi vào trên mặt Khương Ngưng Túy, tựa như muốn nhìn xuyên thấu nàng. Câu hỏi của Bích Diên không phải chỉ là nhất thời quật khởi. Khương Ngưng Túy biết rõ điều đó, nàng định xoay người đẩy cửa ra ngoài, lại nghe thấy thanh âm của Nhan Y Lam vang lên trước nàng một bước.
"Ngươi nói với Thái tử, Thái tử phi sẽ tiểu trụ ở chỗ bản cung mấy ngày, tất cả đã có bản cung chăm sóc, hắn không cần phải lo lắng."
Bàn tay đặt trên đồ án trên khung cửa ngừng một lát, Khương Ngưng Túy có chút kinh ngạc xoay đầu nhìn Nhan Y Lam, lại thấy nàng đã cúi đầu tiếp tục xem tấu chương. Dường như nàng hoàn toàn không có ý định muốn giải thích với Khương Ngưng Túy về những lời vừa nói.
Tiếng bước chân của Bích Diên đã đi xa, Khương Ngưng Túy không đoán ra Nhan Y Lam lại đang giở thủ đoạn gì. Hôm nay dùng những lời đó đùa bỡn nàng đã là khả nghi, bây giờ lại đường hoàng lưu nàng ở lại tiểu trụ mấy ngày. Nghĩ đến đây, Khương Ngưng Túy không tự chủ nâng tay khép lại vạt áo của mình, ánh mắt nhìn Nhan Y Lam trở nên cảnh giác lại băng lãnh.
Nhan Y Lam ngẩng đầu, không ngoài sở liệu nhìn thấy khuôn mặt đầy cảnh giác của Khương Ngưng Túy. Nàng đặt tấu chương xuống, giấu đi buồn cười trong lòng, hỏi:
"Có biết Thái tử vì sao lại cầu kiến vào lúc này không?"
Không ngờ đến Nhan Y Lam sẽ hỏi nàng câu này, Khương Ngưng Túy yên lặng chốc lát, trả lời:
"Doanh phu nhân chết rồi."
"Thôi Doanh bất quả chỉ là một phu nhân nho nhỏ, làm sao đáng giá để Thái tử đại phí tâm sức như vậy?" Nhan Y Lam buồn cười, thanh âm cũng lộ ra chút mỉa mai.
"Nhưng ngươi có biết, Thôi Doanh vì sao lại chết không?"
Cổ họng Khương Ngưng Túy khẽ chuyển động, cuối cùng lại đem tên của Trì Úy nuốt về.
"Cái chết của Thôi Doanh, không phải là do thích trong Đông cung khách đêm đó gây nên sao?"
"Tổ phụ của Thôi Doanh đã từng có ân dìu dắt Thái úy. Nếu không có tổ phụ của Thôi Doanh năm đó cứu giúp nâng đỡ, hiện giờ Thái úy cũng chỉ là một thư ngốc tử* bình thường. Sau đó, tổ phụ của Thôi Doanh qua đời, cha của Thôi Doanh được Thái úy thu xếp nhiều mặt, được làm huyện lệnh nho nhỏ, nữ nhi Thôi Doanh cũng theo đó gả tiến cung, làm phu nhân của Thái tử." Nhan Y Lam nói xong, con ngươi tựa như nhiễm mực nhìn lại Khương Ngưng Túy, ánh mắt vừa lười nhác lại vừa thanh minh.
(*Mọt sách.)"Đáng tiếc tộc Thôi thị chịu ân tình của Thái úy nhưng lại không biết thu liễm, trái lại trắng trợn cướp bạc khắp nơi, lấn át trăm họ, còn xúi giục Thôi Doanh gây sóng gió trong cung, ở bên gối Thái tử gièm pha gây sự. Đặt điều gây chuyện như vậy, Thái úy há có thể tiếp tục để bọn họ liên lụy mình? Gϊếŧ Thôi Doanh bất quá là xao sơn chấn hổ, cảnh tỉnh tộc Thôi thị thôi. Nếu bọn họ vẫn không biết thu liễm, vậy thì ai cũng không chắc người chết kế tiếp sẽ là người nào."
Chuyện tiếp theo không cần Nhan Y Lam nói rõ, Khương Ngưng Túy cũng có thể hiểu.
Liễu Hoán Tuyết vừa là nữ nhi của Thái úy, lại là người dễ tiếp cận với Thôi Doanh nhất, đương nhiên thuận lợi ra tay. Đêm đó Trì Úy giả làm thích khách gϊếŧ Thôi Doanh, không ngờ Nhan Y Lam đã sớm có dự liệu, âm thầm phái người tiến hành lùng bắt. Sau khi hành tung bị bại lộ, Trì Úy chỉ có thể lẻn vào tẩm cung của nàng, đem tất cả chuyện này đẩy lên trên đầu nàng. Nói như vậy, ngày đó Thôi Doanh viếng thăm Chiêu Linh điện, Liễu Hoán Tuyết đột nhiên xuất hiện, lại đoán được tiểu thủ đoạn của Thôi Doanh cũng không phải là xuất phát từ thiện ý cùng lòng tốt, mà bất quá chỉ vì để cho màn kịch này giống như thật hơn mà thôi.
Tất cả mũi dùi đều hướng về Khương Ngưng Túy, ngay cả bản thân đều không cách nào tìm ra bất cứ lời gì thay nàng biện giải.
Khương Ngưng Túy cũng không trả lời, nàng yên lặng nhìn đang Nhan Y Lam không giận tự uy, phát giác dường như bất kỳ chuyện gì cũng đều không thoát khỏi mắt nàng.
"Đây chính là lý do Trưởng công chúa lưu ta tiểu trụ mấy ngày?"
Nhan Y Lam nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng rực, lộ ra một chút ái muội lấp lánh. Nàng ném tấu chương trong tay xuống, đứng dậy chậm rãi đi đến chỗ nàng, nhịp bước không nhanh không chậm, nhưng mỗi một bước đều tựa như đạp vào lòng Khương Ngưng Túy, một cỗ cảm giác nguy hiểm theo từng bước chân đến gần của nàng mà càng tăng lên.
Cảm giác nguy cơ đó khiến Khương Ngưng Túy theo bản năng lui về sau một bước, đáng tiếc hiện giờ lưng của nàng đã đặt trên khung cửa, không thể né tránh được nữa. Lúc này Nhan Y Lam đã đi đến trước người nàng, trong chớp mắt, thân thể kia liền dồn đến trước mặt. Một tay của Nhan Y Lam đặt ở bên đầu Khương Ngưng Túy, tay còn lại nhẹ nâng cằm nàng, mị nhãn như tơ, khẽ kéo khóe môi.
"Không tránh sao?"
Ánh mắt lạnh lùng của Khương Ngưng Túy dừng trên gương mặt yêu nhiêu của Nhan Y Lam. Nghe được câu hỏi đó, mi tâm nhẹ nhíu. Nàng không đáp, chỉ lãnh tĩnh nói:
"Ta nên trở về cung rồi."
"Nữ nhân ngu xuẩn đáng chết." Nhận ra được Khương Ngưng Túy muốn vùng vẫy rời đi, một bàn tay của Nhan Y Lam đột nhiên dời đến hông nàng, chế trụ lại hành động của người nọ, thấp giọng mắng:
"Ngươi có tin, ngươi còn chưa bước khỏi Phượng Nghi cung nửa bước, lập tức sẽ bị Thái tử bắt sống đi bồi táng không?"
Động tác vùng vẫy muốn tránh thoát của Khương Ngưng Túy thoáng ngừng, nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Nhan Y Lam, hô hấp hơi chậm lại, vội vàng nghiêng sang một bên.
Nhan Y Lam làm những chuyện này, nói những lời này, lẽ nào chỉ là để bảo vệ nàng?
Bởi vì ý niệm này mà Khương Ngưng Túy không thể khôi phục bình tĩnh, nơi ngực trái dường như có thứ gì đó đang điên cuồng nảy sinh, loại cảm giác này quá mức xa lạ, hơn nữa chúng còn nhiều lần chạm vào cửa lòng của nàng, nàng vẫn không nói được rốt cuộc là vì cái gì.
Gương mặt của Khương Ngưng Túy bị phủ trong âm ảnh của Nhan Y Lam, nàng không giãy dụa nữa, chỉ bực mình nói:
"Ngươi thả ta ra trước."
Bàn tay kiềm chế Khương Ngưng Túy không chỉ không thả ra, trái lại còn nắm chặt hơn, nàng đột nhiên cúi thân đến gần bên tai Khương Ngưng Túy, cười quyến rũ.
"Thật ra thì từ sớm đã muốn hỏi ngươi..."
Nhan Y Lam nói đến đây lại càng cười đến xinh đẹp, phượng mâu híp lại, bên trong còn ẩn giấu chút giảo hoạt.
"Rốt cuộc là vì cái gì khiến ngươi cảm thấy, bản cung hiện giờ sẽ còn có hứng thú với ngươi?"
Sắc mặt Khương Ngưng Túy cứng đờ, lập tức lạnh xuống.
"Cái tự tin khó hiểu này của ngươi rốt cuộc là từ đâu đến?"
Lời giễu cợt còn chưa nói xong, đột nhiên nhìn thấy Khương Ngưng Túy hung hăn đẩy nàng ra, gương mặt nửa lạnh lùng lại pha chút lúng túng. Nhan Y Lam vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều biểu tình như vậy trên mặt Khương Ngưng Túy.
"Trưởng công chúa, nói đùa cũng xin có mức độ." Khương Ngưng Túy hung hăn liếc nàng một cái, chật vật trên mặt thoáng cái đã quay về lãnh đạm. Tốc độ trấn định nhanh như vậy, bất giác làm Nhan Y Lam thầm kêu đáng tiếc.
"Nói thẳng ra, hành động của ngươi cực kỳ ngây thơ." Khương Ngưng Túy nói xong, cũng lười phản ứng hành vi ác liệt của Nhan Y Lam, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Chỉ lưu lại Nhan Y Lam nửa tựa vào cửa, nhìn theo Khương Ngưng Túy, nhớ đến mới vừa nãy Khương Ngưng Túy còn lộ ra rất nhiều biểu tình thú vị, nàng nhẹ giọng giễu cợt, cả nửa ngày cũng chưa đứng dậy.