Khương Ngưng Túy vừa ra khỏi đại điện, đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi mình lại, nàng thuận theo âm thanh hồi đầu, nhìn thấy Bích Diên đang nhanh bước đuổi theo.
Vội vàng hành lễ một cái, Bích Diên cung kính nói:
"Trưởng công chúa lệnh nô tỳ chuyển cáo Thái tử phi, nếu nương nương muốn giải sầu, có thể đi xung quanh Dịch trì một chút, nơi đó rất thanh tĩnh, lúc này người đến đó cũng không nhiều." Nói xong, Bích Diên đặc biệt đem l*иg đèn trong tay đưa đến cho Thanh Phù.
"Vậy nô tỳ liền cáo từ trước."
Khương Ngưng Túy chưa từng nghĩ đến Nhan Y Lam sẽ có hành động như vậy. Nàng không khỏi ngẩn người, sau đó mới gật đầu đáp:
"Thay ta cảm tạ Trưởng công chúa."
Ban ngày đã có một trận tuyết rơi rất lớn, lúc này ánh trăng bên ngoài điện hết sức sáng trong rõ ràng, ánh sáng bàn bạc soi rọi xuống mặt đất, từng cơn gió nhẹ lướt trên mặt, trái lại cũng có mấy phần thoải mái thanh thản. Thanh Phù cầm đèn đi ở phía trước, Khương Ngưng Túy đạp lên ánh trăng đi đến Dịch trì, từng nơi cùng hai bên đều có thị vệ canh giữ. Chợt có một người thị vệ nhìn thấy thân ảnh các nàng, hắn vừa muốn tiến đến hỏi nhưng tầm mắt chạm đến đèn l*иg trong tay Thanh Phù, hắn liền yên lặng lui xuống.
Ban đầu Khương Ngưng Túy cũng không để ý đến, sau đó, nàng rốt cuộc cảm thấy không đúng. Tuy nói hiện giờ nàng là Thái tử phi không sai, nhưng Thái tử phi bất quá chỉ mới được gả vào cung ngắn ngủi một tháng, phần lớn thời gian căn bản chưa từng ra khỏi tẩm cung. Những thị vệ canh giữ Dịch trì không nhận ra nàng cũng không có gì lạ, nhưng suốt một đường nàng đến đây hoàn toàn không có một ai bước đến ngăn trở. Cái này thật sự có chút kỳ quái.
Tầm mắt Khương Ngưng Túy rơi xuống đèn l*иg trong tay Thanh Phù. Nàng cầm lấy đèn l*иg quan sát tỉ mỉ, phát giác đèn l*иg này không chỉ được làm rất tinh xảo, chú trọng vật liệu, mà đồ án tường phượng phía trên cũng được khắc sinh động như thật.
"Phượng Nghi?"
Phượng Nghi. Là Phượng Nghi cung của Nhan Y Lam.Khương Ngưng Túy đọc chữ trên l*иg đèn, đột nhiên liền hiểu rõ. Xem ra Bích Diên tự mình đem l*иg đèn đưa đến cho Thanh Phù cũng không phải chỉ là để cho các nàng soi đường, đây còn đại biểu cho thân phận tôn quý.
Khó trách suốt cả một đường, có thị vệ muốn đi đến ngăn cản các nàng nhưng cuối cùng đều lui qua một bên. Ở trong hoàng cung này, ai dám nhìn thấy Nhan Y Lam mà không nghe lệnh hành lễ?
Đang nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy Thanh Phù bên cạnh thần sắc căng thẳng, lúc xoay đầu nói với Khương Ngưng Túy nét mặt cũng mang theo kinh hoảng, thấp giọng nói:
"Nương nương, đó không phải là Thái úy cùng Lục hoàng tử sao?"
Thuận theo sự chỉ dẫn của Thanh Phù nhìn sang, nương theo ánh trăng, Khương Ngưng Túy có thể loáng thoáng nhìn thấy cách đó không xa lờ mờ có hai người đang đứng. Bởi vì ban đêm tầm mắt bị hạn chế, nàng chỉ có thể mơ hồ thấy bóng người đứng gần giả sơn, đích xác là Lục hoàng tử, không sai.
"Lục hoàng tử cùng Thái úy sao lại qua lại thân mật?"
Thanh Phù nhìn quanh bốn phía, nghe vậy mới xoay đầu lại đáp:
"Nương nương đại khái không nhớ, Thái úy không chỉ là phụ thân của Trắc phi nương nương mà còn là cùng Lục hoàng tử ủng hộ phò tá Thái tử, cho nên Thái úy cùng Lục hoàng tử lui đến thân mật cũng là chuyện tất nhiên.
Hiện nay Nhan Y Lam nhϊếp chính, Nhan Quân Nghiêu làm Thái tử nhưng chậm chạp không thể thuận lợi đăng cơ, trong triều chia thành hai phái cũng là kết quả tất nhiên, nếu nói Thái úy là phụ thân của Liễu Hoán Tuyết, vậy thì, lý do mà Liễu Hoán Tuyết được nhiều ân sủng dường như cũng không hề đơn giản như vậy.
Khương Ngưng Túy đang muốn đi tiếp, Thanh Phù dưới tình thế cấp bách nhanh chóng kéo nàng lại, cũng không quan tâm hành động này có thất lễ vượt phép hay không. Nàng thấp giọng vội nói:
"Nương nương, đi tiếp nữa khó tránh khỏi sẽ gặp Thái úy cùng Lục hoàng tử, hay là chúng ta tránh một chút đi."
"Tại sao." Khương Ngưng Tuy không hiểu.
Thanh Phù thần sắc phức tạp nhìn Khương Ngưng Túy, hồi lâu mới chần chờ nói:
"Hiện nay thế lực trong triều chia làm ba. Đại tướng quân, Thái úy cùng Ngô vương kềm chế lẫn nhau, ngoài mặt vẫn luôn duy trì thăng bằng. Sau khi hoàng thượng băng hà, Đại tướng quân vẫn luôn ủng hộ Trưởng công chúa nhϊếp chính, trong triều xưa nay không hợp với Thái úy. Nương nương tuy nói là gả cho Thái tử nhưng vẫn là người của Tướng quân phủ, nếu hiện giờ đi gặp không chừng sẽ xảy ra chuyện."
Nét lo âu trên mặt Thanh Phù không giống giả vờ, chắc hẳn Thái tử phi lúc trước nhất định đã không ít lần gặp phải cảnh tượng như vậy. Nếu Thái tử phi trời sinh tính tình nhát gan nhu nhược, vậy thì ắt hẳn đã chịu không ít ủy khuất.
Khương Ngưng Túy theo lời Thanh Phù không tiếp tục đi về phía trước nữa mà quay lại tiểu đình cạnh Dịch trì, nghi ngờ nói:
"Đã như thế, vậy thì ban đầu sao phụ thân lại để ta gả tiến cung?"
Trên mặt Thanh Phù lộ ra nét bi thương, thanh âm cũng bất giác trầm xuống.
"Trong triều lúc ban đầu là ba bên kiềm chế, nhưng từ sau khi đại tiểu thư chết, toàn bộ thế cục liền bị đánh vỡ. Vì để tiếp tục duy trì trạng thái cân bằng, cho nên nương nương mới không thể không gả tiến cung." Nói xong, Thanh Phù không đành lòng dời đi tầm mắt, thanh âm cũng nghẹn ngào.
"Thật ra thì ban đầu Đại tướng quân tuy là có ý đó nhưng Trưởng công chúa không đồng ý, lo lắng nương nương ở trong cung nhất định sẽ chịu rất nhiều ủy khuất, cho nên chuyện này lần nữa bị kéo dài. Cho đến khi Thái tử từ Ương Quốc trở về, cố ý muốn phong Trắc phi nương nương làm Thái tử phi, chuyện này mới bị nói đến lần nữa."
Mặc dù trong lòng Khương Ngưng Túy không thể thừa nhận, nhưng nàng cũng biết đạo lý này. Thời cổ đại nữ nhi gia từ trước đến giờ đều là con cờ cho hôn nhân chính trị, cưới gả không thể tự do lựa chọn, đều là do phụ mẫu làm chủ. Gia đình bách tính đã như thế, huống chi là quan lại thế gia.
"Cho nên Trưởng công chúa cùng phụ thần liền đem ta gả tiến cung?"
Ngữ khí bình đạm của Khương Ngưng Túy vẫn lộ ra chút mỉa mai, nhưng Thanh Phù cũng không thể nghe hiểu được, nàng chỉ lắc đầu một cái, nói:
"Trưởng công chúa vẫn phản đối nhưng nương nương người biết được quan hệ thiệt hơn trong đó cho nên đã tận lực thỉnh cầu Trưởng công chúa thỏa mãn tâm nguyện của người, để người có thể trở thành chính phi của Thái tử."
Nghe đến đây, Khương Ngưng Túy mới có một chút khϊếp sợ. Nàng vạn vạn không nghĩ đến, Thái tử phi luôn nhút nhát yếu đuối lại có thể làm ra quyết định nghĩa vô phản cố như vậy, không nghĩ đến trong lòng của nàng còn có dũng khí cùng quả quyết như thế.
Chuyện sau đó, đại thể Thanh Phù không nói, Khương Ngưng Túy cũng có thể nghĩ đến. Bất kể là xuất phát từ lợi ích chính trị hay là thành toàn tư tâm ái mộ của Thái tử phi với Thái tử. Lúc đó nàng ấy đích xác là mang một lòng mong đợi gả vào cung. Nào ngờ thứ chờ đợi nàng không phải là sự ôn nhu che chở của Thái tử, cũng không phải cuộc sống mỹ mãn như nàng đã ước mơ. Ở trong mắt của Thái tử cùng những người ủng hộ hắn, nàng ở Đông cung bất quá chỉ là tai mắt được Trưởng công chúa an bài bên cạnh bọn họ, không có tin tưởng, không có tương kính như tân, có chăng chỉ là sự vui vẻ ngụy trang cùng gây khó khăn soi mói của mọi người.
Cuộc sống ở Đông cung nào có đơn giản như nàng suy nghĩ lúc đầu, nàng bất quá chỉ là mục tiêu công kích của những người ở đây, không có nửa điểm thật lòng đối đãi. Khương Ngưng Túy suy nghĩ một lát, trong lòng mơ hồ trầm xuống. Cuộc sống như thế đối với Thái tử phi tính tình hướng nội mà nói nhất định trôi qua rất khó khăn buồn khổ.
"Nương nương." Nhìn thấy Khương Ngưng Túy không nói gì, Thanh Phù mặt đầy lo âu nhìn Thái Úy cùng Lục hoàng tử phía trước, không nhịn được nhỏ giọng nói:
"Hiện giờ xung quanh không có ai, lúc này nếu gặp Lục hoàng tử cùng Thái Úy chỉ sợ không tránh được sẽ bị bọn họ chế nhạo, hay là chúng ta đi thôi."
Khương Ngưng Túy không cử động, nhớ đến sự vô lễ gây hấn của Lục hoàng tử lúc đầu, nàng hỏi:
"Nếu đã như vậy, Thái tử cũng không nghe không hỏi sao?"
Cái này Thanh Phù tất nhiên không dám trả lời thẳng, chỉ có thể ấp úng đáp:
"May mà Trưởng công chúa từ trước đến giờ thiên vị nương nương, cho nên nương nương ở Đông cung..."
"Trở về đi thôi."
Đột nhiên cắt đứt lời của Thanh Phù, Khương Ngưng Túy không có tiếp tục lưu lại nữa mà theo Thanh Phù trở về.
Thanh Phù nhất thời chưa kịp hồi thần, chỉ kinh ngạc nhìn bóng lưng xa dần của Khương Ngưng Túy, cũng không biết là mình đã nói sai cái gì, vẫn khó hiểu.
Chuyện càng lúc càng sáng tỏ, một luồng ánh sáng mờ nhạt trong lòng Khương Ngưng Túy dường như vào giờ phút này bỗng nhiên phát sáng, chỉ là nàng vẫn không thể nghĩ ra, Thái tử phi ngày đó uổng mạng, đến tột cùng là thành toàn cho dã tâm của ai.
Nhưng có chút chuyện hiện giờ nàng đã hoàn toàn biết được. Nàng vốn cho rằng cái chết của Thái tử phi nhấ định là do một tay Nhan Y Lam tạo thành, nhưng giờ xem ra, có lẽ trong hoàng cung này, người chân chính để tâm đến Thái tử phi e là cũng chỉ có một mình Nhan Y Lam thôi.
Nhưng dụng tâm lượng khổ như vậy, rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Nghĩ một lát, trên mặt Khương Ngưng Túy hiện lên một tia phức tạp khác thường, nàng đích xác là muốn biết rõ tất cả, nhưng chỉ có một điểm này, nàng thế nào cũng không dám nghĩ sâu đến.
----
Lúc Khương Ngưng Túy trở lại Hàm Lương điện, bên trong là một mảnh biển hoa rựa rỡ, cầu hoa treo giữa đại điện thả ra rất nhiều cánh hoa như mưa, hoa bay lả tả đầy trời tựa như vô số cánh bướm đang tung bay, che lấp mọi cảnh vật, tầng tầng ngăn trở mọi người, tầm mắt đan xen giữa một mảnh rựa rỡ sắc hoa, cái gì cũng không thể nhìn rõ.
Đám vũ cơ trong điện đang vây quanh một thân ảnh thướt tha nhẹ nhàng xoay tròn, phấn y nữ tử ẩn hiện giữa đại điện, nét cười xinh đẹp, đôi mắt ngập nước tràn đầy phong tình, lúc nhảy múa, tay áo theo từng động tác tung bay, đẹp đến giống như tiên tử trên trời.
Khương Ngưng Túy chưa từng nhìn thấy Liễu Hoán Tuyết như vậy, dường như nhật nguyệt thiên địa cũng không bằng một ánh mắt nàng hiện giờ. Ngay cả Khương Ngưng Túy cũng bất giác nhìn thêm vài lần.
Thu hồi tầm mắt, Khương Ngưng Túy đang muốn dời bước đến chỗ ngồi của mình, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh lặng lẽ đang đứng cạnh cây cột của Trì Úy lướt ngang, nháy mắt đã đến giữa vũ đài, thanh trường kiếm giấu ở ống tay thoáng chốc liền ra khỏi vỏ. Khương Ngưng Túy căn bản không kịp thấy rõ tốc độ huy kiếm của nàng, trước mặt ngân quang chợt lóe. Vũ cơ phía sau Liễu Hoán Tuyết chưa kịp rút dao thì đã nhẹ nhàng ngã xuống, máu tươi theo một đạo vết thương nhỏ dài trên cổ nàng ta phun ra, lập tức mặt đất đã bị nhuộm đỏ.
"Có thích khách!"
Tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn biến cố xảy ra trong chớp nhoáng, cho đến khi cúi đầu nhìn thấy trong tay vũ cơ nằm dưới đất đang nắm một thanh chủy thủ vẫn chưa kịp rút ra, bọn họ mới bất tri bất giác hồi thần. Không biết là ai hốt hoảng la lên trước, các đại thần đang ngồi liền bật dậy chạy loạn cả lên, bốn phía cũng tràn ngập tiếng thét kinh hoảng chói tai cùng tiếng bàn ghế ngã đổ. Tình cảnh nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn.