Chương 153

Nguyên Ương năm thứ năm, Đại Nhan mưa thuận gió hóa, dân chúng an cư lạc nghiệp, quốc lực dần ổn định.

Trong những năm này Nhan Y Lam thâm cư giản xuất, cả ngày mang theo Khương Ngưng Túy du sơn ngoạn thủy, chưa từng xuất hiện trong triều, tất cả chuyện về nàng, sau này đã dần trở thành một đoạn truyền thuyết trong hoàng cung. Mà mùa thu năm nay, Công chúa phủ được tu kiến năm năm trên núi rốt cuộc hoàn thành, Nhan Y Lam tràn đầy phấn khởi chuẩn bị việc dời phủ, Nhan vương tuy có lòng muốn giữ lại nhưng Nhan Y Lam tâm ý đã định, cũng chỉ có thể ngầm ưng thuận nàng rời đi.

Ngày xuất cung Nhan vương tự mình suất lĩnh văn võ bá quan bái biệt, tiễn đưa từ cửa hoàng thành mãi đến tận ngoại ô kinh thành, dân chúng tự giác đứng đầy hai bên đường xôn xao quỳ hành lễ với nàng, Trong các hoàng thân quốc thích ở Đại Nhan, Nhan Y Lam là người đầu tiên có thể hưởng được đầy đủ đặc thù lễ ngộ của hoàng thất công chúa, mà đời này của nàng, các công tích vĩ đại của nàng đều đủ để khiến cả Đại Nhan nhớ kỹ nàng, trở thành một trang nổi bật nhất trong sử thi Đại Nhan.

Chỉ là không có Nhan Y Lam, hoàng cung thiếu đi vị Trưởng công chúa đã từng cứu vớt Đại Nhan từ trong biển lửa, hoàng cung này, chung quy cảm giác có thêm vài phần thanh lãnh, vài phần bất an. Nhưng cũng đến tận giờ khắc Nhan Y Lam chân chính rời khỏi hoàng cung, mọi người mới lần đầu tiên thực hiểu rõ, với Đại Nhan mà nói, Nhan Y Lam là một sự tồn tại không thể thay thế.

Nhưng cựu quân vương chung quy đều sẽ rời đi, lưu lại một đời lại một đời tân quân, viết ra một đoạn lịch sử mới.

---

Trên núi, trời trong xanh không gợn mây, gió mát nhè nhẹ thổi làm hoa cỏ lưu động như làn sóng, trong đình viện rộng lớn, Mạc Tang trùng điệp cao vυ"t như hoa cái*, mà Nhan Y Lam một thân hồng y đứng dưới táng cây, mái tóc đen như mực dùng một sợi dây dài tùy ý oản thành đơn kế thả xuống dưới lưng, gió thổi mây trôi, ống tay áo vũ động, gương mặt mang chút lười biếng lại có một mạt lẫm liệt.

(*Hoa cái là sao trên trời có hình như cái lọng quý che chỗ vua ngồi.)

Khương Ngưng Túy vừa phân phó hạ nhân chuẩn bị hết công việc trong phủ, đi ra viện tử liền thấy Nhan Y Lam một người lười nhác trốn trong rừng hoa, nàng yên lặng đứng ngoài điện, nhìn đạo bóng lưng xa xa kia, bất chợt cảm thấy tuế nguyệt ôn nhu, thế sự tĩnh hảo.

Nhan Y Lam đột nhiên xoay người lại, không còn tinh trang phồn sức, thời khắc này nàng đạm thi trang phấn, diện dung xinh đẹp, chỉ có hoa điền trước trán vẫn kiều diễm nở rộ, mỗi hành động đều khiến vài sợi tóc theo gió lay động, thần sắc ôn nhu, vạn thiên lưu luyến.

Đón lấy ánh mắt Nhan Y Lam mà đi đến bên cạnh nàng, Khương Ngưng Túy thản nhiên nói:

"Trưởng công chúa lại ở ngoài phủ lười biếng."

Nhan Y Lam bất mãn nhìn Khương Ngưng Túy, khẽ lắc đầu, cười phủ nhận:

"Ta không có."

"Bây giờ cuộc sống trong phủ Trưởng công chúa tuy thanh nhàn, nhưng lâu ngày khó tránh khỏi khô khan." Khương Ngưng Túy vươn tay hái xuống một chiếc lá, cầm nơi đầu ngón tay nhẹ nhàng gấp, nhưng ngôn ngữ nói ra lại rất lạnh nhạt.

"Trưởng công chúa có phải có chút hoài niệm thời gian ở hoàng cung ngày trước, Nhan vương mỗi ngày đi đến thỉnh tấu quốc sự không?

Thân ở nơi núi rừng yên tĩnh, đã không có người lừa ta gạt, gút mắt phân tranh như trong hoàng cung, thời gian cũng trở nên bình thản an nhàn, cuộc sống quá mức đơn giản thuần túy như vậy thật khiến Nhan Y Lam vô cùng nhàn hạ, nhưng cũng may bên cạnh nàng luôn có Khương Ngưng Túy, trái lại trôi qua rất khoái hoạt.

"Sai rồi." Nhan Y Lam chỉ mảnh đất dưới chân, hướng Khương Ngưng Túy cười nói:

"Ta đang tìm rượu."

Năm năm trước Nhan Y Lam từng chôn mười vò rượu ngon dưới gốc Mạc Tang ở đây, nhưng nhiều năm qua, ngoài một vò rượu được các nàng mở lúc đêm đầu tiên dọn vào Trưởng công chúa phủ, Nhan Y Lam chưa từng mở ra vò nào, không biết hôm này vì sao, nàng ấy dĩ nhiên lại nghĩ đến mấy vò rượu này.

Khương Ngưng Túy hiếu kỳ hỏi:

"Trưởng công chúa sao lại muốn uống rượu?"

"Bởi vì quý phủ sắp có việc vui." Nhan Y Lam đáp.

Khương Ngưng Túy càng tò mò.

"Việc vui?"

"Việc cưới gả." Nhan Y Lam ngước mắt nhìn nàng, cười nói:

"Ngươi nói xem, đây có tính là một chuyện vui không?"

Khương Ngưng Túy trái tim khẽ run lên, mi nhãn trước nay luôn thanh đạm nhất thời lấp lóe không ngừng, trong lòng nửa là kinh hỉ, nửa là ngọt ngào, ngoài miệng lại cứ vì che giấu bối rối mà cố ý lãnh đạm.

"Chuyện cưới gả của ai?"

Tâm tư của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam làm sao không biết, không có ý định đi vạch trần vẻ trấn định giả vờ của nàng giờ khắc này, Nhan Y Lam sủng nịch cười.

"Tất nhiên là của ngươi cùng ta." Nhan Y Lam vỗ vỗ bụi đất trong tay, đứng dậy chậm rãi đi đến chỗ Khương Ngưng Túy, ngoài miệng nhịn không được mà trêu chọc.

"Sao vậy, lúc trước còn luôn miệng hỏi ta "có nguyện ý cưới nàng hay không", giờ lại một chữ cũng không dám nói?"

"Chuyện này có lẽ nên hỏi Trưởng công chúa, vì sao khiến người ta chờ một lần liền năm năm." Lời tuy mang theo làm khó dễ, nhưng Khương Ngưng Túy khóe môi hơi cong, đúng là một tia oán giận cũng không có.

Nghe ra Khương Ngưng Túy cố ý làm khó, Nhan Y Lam cũng không gấp giải thích, chỉ là hơi bất đắc dĩ nói:

"Ta nếu hành hôn trong cung, cưới cũng là vị Thái tử phi khởi tử hoàn sinh này, e là truyền đi, tránh không được sẽ kinh động toàn bộ triều dã, đám đại thần cổ hủ kia nếu biết được chuyện này, nhất định sẽ làm ầm lên không thuận theo."

Những đạo lý này Khương Ngưng Túy đương nhiên hiểu rõ, sở dĩ nàng nói vậy chẳng qua là đang cố ý trêu đùa Nhan Y Lam. Nàng hiểu được lợi hại trong đó, cho nên mấy năm nay Nhan Y Lam không đề cập đến, nàng cũng không hỏi, bởi vì lòng nàng rất rõ. Chuyện này Nhan Y Lam mặc dù không nói nhưng nàng vẫn luôn ghi trong lòng, chỉ là mấy năm nay nàng đã sớm chặt đứt ý định này, bây giờ nghe Nhan Y Lam nhắc đến lần nữa, khó tránh khỏi có chút bất ngờ.

"Hôn lễ dù sao cũng chỉ là một hình thức." Khương Ngưng Túy trái lại nhìn thoáng, nàng nói:

"Tâm ý của Trưởng công chúa ta đã hiểu, những sự tình trên hình thức này cũng không cần quá mức để ý."

"Không." Nhan Y Lam vươn ngón tay điểm nhẹ lên trán Khương Ngưng Túy, cười nói:

"Hôn lễ của chúng ta, không chỉ phải làm, ta còn muốn làm vô cùng náo nhiệt, cho dù không có kiệu lớn tám người khiêng, chí ít cũng phải để Nhan vương cùng mẫu hậu đến làm người chứng hôn cho hai ta."

Để cho quân vương cùng Thái hậu cả Nhan Quốc làm người kiến chứng hôn lễ, cái này so với kiệu lớn tám người khiêng nghênh thú vào cửa còn nặng hơn, ở Nhan Quốc, đãi ngộ như vậy không phải hoàng thất tử tự bình thường có thể có được. Phóng nhãn toàn Nhan Quốc, trừ Nhan Y Lam, còn ai có thể được hưởng thụ vinh hạnh đặc biệt này. Có điều, Nhan Y Lam dù sao cũng không phải là hoàng thân quốc thích thông thường, cho nên nàng nói ra mấy câu này, Khương Ngưng Túy cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.

Nhan Y Lam có thể vì nàng làm đến như vậy, Khương Ngưng Túy cũng không phải cây cỏ, sao có thể không cảm động. Chỉ là tính cách của nàng vốn đạm bạc, mặc dù trong lòng thiên tư vạn tự, bên ngoài vẫn là dáng vẻ sóng lớn không sợ, nàng khẽ cười nói:

"Trưởng công chúa hưng sư động chúng như thế, không sợ người trong thiên hạ không biết sao?"

"Người ngoài đương nhiên sẽ không biết được, Trưởng công chúa phủ không thể náo nhiệt như hoàng cung, đến ngày đó, người bên ngoài sẽ chỉ nghĩ ta ở quý phủ thiết yến khoản đãi Thái hậu cùng Nhan vương, việc này ngươi ta không nói, ai có thể biết?"

Khương Ngưng Túy từ chối cho ý kiến cười cười, bình luận đúng trọng tâm:

"Trưởng công chúa thực sự là một con hồ ly."

Nhan Y Lam cười tiếp lời:

"Đây là đang khen ta hay là đang mắng ta?"

"Khen chính là bộ túi da hồ mị họa quốc này của ngươi." Khương Ngưng Túy giễu cợt,

"Mắng chính là ngươi tâm tư giảo hoạt như hồ ."

Nghe xong đánh giá này, Nhan Y Lam cũng không giận, nàng phản thủ ôm lấy Khương Ngưng Túy từ phía sau, cúi đầu phủ bên tai nàng, thổi khí như lan.

"Nửa tháng sau, ngươi chính là thê tử của ta."

Cúi đầu nhìn đôi tay tiêm tế trắng nõn đang ôm lấy mình, Khương ngưng Túy như bị mê hoặc, nàng vươn tay đặt trên mu bàn tay Nhan Y Lam, cong khóe môi cười đáp:

"Được."

Nhớ đến cái đêm Khương Sơ Ảnh tự ý hồi cung, giá y đỏ thẫm dưới ánh nến phản chiếu hào quang như máu, trái tim Nhan Y Lam tựa như bị hình ảnh đó đâm đau, không khỏi ôm chặt Khương Ngưng Túy hơn, thấp giọng nỉ non:

"Lần này, ta nhất định sẽ không để ngươi lại có cơ hội thất hẹn."

Tựa hồ đọc hiểu suy nghĩ trong lòng Nhan Y Lam, trái tim Khương Ngưng Túy chợt tê rần, nàng trong vòng tay Nhan Y Lam xoay người sang, nhẹ nhàng xoa lấy khuôn mặt quyến rũ kia, chậm rãi nói:

"Lần này, ta nhất định sẽ mặc giá y, chờ được ngươi."

"Cảm tạ trời cao đã trả ngươi lại cho ta."Nhan Y Lam cầm đôi tay đang xoa má nàng, gắt gao siết chặt vào ngực.

"Cảm tạ ngươi trở lại bên cạnh ta."

Ngưng Túy, ngươi sẽ không hiểu.

Cả đời này của ta, thân phận Trưởng công chúa ban cho ta sứ mệnh sống, nhưng đó cũng không phải nhân sinh mà ta mong muốn, lần đầu tiên ta tinh tường cảm thụ được ý nghĩa sinh mệnh của mình, là vì ngươi.

Ngươi là ta ánh sáng duy nhất trong cuộc đời này để ta tiến bước, trước khi gặp ngươi, ta vốn không hiểu được yêu là gì, nhưng sau khi gặp được ngươi, tất cả luyến ái đều có đáp án. Tình ái với lý giải của ta, chỉ có một chữ, chính là "ngươi".

Nhan Y Lam trước giờ không phải là người thích biểu đạt cõi lòng, hiện giờ nói ra câu này đúng là khó có được, mà những lời giấu nơi đáy lòng không nói, Khương Ngưng Túy kỳ thực cũng hoàn toàn biết rõ. Trái tim dần mềm mại, thiên ngôn vạn ngữ giờ khắc này dường như trở nên dư thừa, Khương Ngưng Túy chỉ nghiêng đầu, nụ hôn nhẹ như lông vũ rơi xuống khóe môi Nhan Y Lam, thoáng chốc ủ ấm nội tâm cả hai, tất cả lời nói đều không chân thực bằng một cái chạm môi.

"Ta hiểu."

Tùy ý khí tức của Nhan Y Lam tràn đến, phô thiên cái địa phủ lấy nàng, tất cả cảm quan đều sa vào nụ hôn này, không còn thanh tỉnh.

Nhan Y Lam, hà tất nói cảm tạ?

Ngươi biết rõ, đời này, mặc kệ trải qua bao nhiêu trắc trở, ta cuối cùng đều sẽ trở lại bên cạnh ngươi.

Bởi vì trước mặt ngươi, ta chung quy chỉ là một con diều lạc đường, mà đầu dây luôn ở trên tay ngươi, cho nên ta cuối cùng sẽ trở về cạnh ngươi, nơi có ngươi mới chính là bầu trời của ta.

Bất luận bao xa, bất luận khi nào, ta vẫn sẽ tìm được ngươi, đi đến bên ngươi, vô vàn ngôn từ, cuối cùng chỉ là một câu khe khẽ.

Ta yêu ngươi.

---------

Tác giả cảm thán:

Rốt cuộc cũng có thể nói một câu Nhiễm Chỉ đã xong rồi

Cảm tạ sự ủng hộ của mọi người. Kỳ thực ta rất muốn trong phiên ngoại viết thêm chút gì đó, nhưng luôn cảm thấy áng văn này đến đây đã đủ, viết quá nhiều sẽ chỉ làm nó có vẻ lải nhãi dài dòng.

Hi vọng các ngươi có thể thích câu chuyện này, kết cục này, thích mỗi một nhân vật đã từng khiến các ngươi cảm động.

----

Editor: Cha mợ cuối cùng cũng đã lết xong một hố nữa *chấm chấm nước mắt*.

Suy cho cùng mị vẫn thấy tiếc cho mối tình của Ảnh tỷ với Trưởng tỷ, nên làm cái clip coi như kỷ niệm cho hai chế.

https://youtu.be/kpZpBHouiT0