Hai người ôm nhau lại dính nhau hơn nửa ngày, Liễu Thiên Kỳ mới ôm người vào thau tắm, tắm rửa cho đối phương, xoa bóp, thay quần áo, rồi mang người cùng ra sảnh ngoài bồi phụ thân ăn cơm trưa.
“Thất thiếu, Kiều thiếu!” Liễu Đồng nhìn thấy hai người tay nắm tay đi vào sảnh, vội vàng tiến lên chào hỏi.
“Đồng bá……” hai người cười cùng chào hỏi Liễu Đồng.
“Phụ thân!”
“Liễu thúc thúc!” Đi đến trước bàn ăn, hai người cùng nhau thi lễ với Liễu Hà.
“Ừ, tới vừa lúc, mau ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi!” Nhìn hai đứa nhỏ một cái, Liễu Hà ý bảo hai người ngồi xuống ăn cơm.
“Dạ, phụ thân!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, lôi kéo Kiều Thụy cùng nhau ngồi xuống.
“Liễu Đồng, bảo phòng bếp nấu một ít chè hạt sen đưa lại đây!” mắt Liễu Hà nhìn thấy dấu hôn ấn trên cổ Kiều Thụy, quay đầu đi phân phó Liễu Đồng.
“Dạ!” Theo tiếng, Liễu Đồng cười ha hả mà liếc mắt nhìn Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ một cái, xoay người rời đi.
Nghe được Liễu Hà phân phó, lại bị Đồng bá nhìn một cái như vậy, sắc mặt Kiều Thụy bùm một cái đỏ lên.
“Đã đói bụng rồi đúng không? Ăn một chút gì đi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lo gắp đồ ăn cho Kiều Thụy.
"Dạ…" Kiều Thụy cúi đầu, yên lặng mà ăn. E lệ mà ngượng ngùng ngẩng đầu.
“Kỳ Nhi, Tiểu Thụy, chỗ vi phụ có chuyện muốn nói với hai đứa một chút." Liễu Hà nghiêm túc mà nhìn về phía hai đứa nhỏ.
“Phụ thân thỉnh giảng!” Nhìn thấy Liễu Hà dùng ngôn ngữ nghiêm túc như vậy nói chuyện, Liễu Thiên Kỳ cũng lập tức nghiêm túc lên.
Kiều Thụy đang ăn cũng vội vàng buông đũa xuống, nhìn về phía Liễu Hà.
“Là thế này, bốn tháng sau chính là ngày học viện Thánh Đô chiêu sinh mười năm một lần. Cho nên phụ thân muốn hỏi hai đứa một chút, có dự định đi vào học viện Thánh Đô không?”
“Cái này...?” Kiều Thụy chớp chớp mắt, nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ.
“Đại đường ca và Nhị đường ca mười năm trước cũng đã thi vào học viện Thánh Đô. Lúc này đây học viện Thánh Đô chiêu sinh, nói vậy Tam tỷ, Tứ tỷ, Ngũ tỷ và Lục ca cũng đều sẽ đi báo danh. Làm con cháu Liễu gia, Kỳ Nhi tất nhiên cũng không muốn thua kém. Kỳ Nhi nguyện ý mang theo Tiểu Thụy cùng đi thi vào học viện Thánh Đô.” Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc nói, tỏ rõ lập trường của mình.
Học viện Thánh Đô là học viện lớn nhất Kim Vũ Quốc, cũng là nơi nam chính và nữ chính kết bạn, quật khởi. Nơi tốt như vậy, tất nhiên Liễu Thiên Kỳ không có khả năng bỏ lỡ.
"Giỏi lắm, con ta có chí khí như vậy, vi phụ thật là vui mừng.” Nghe được nhi tử nói như vậy, Liễu Hà vừa lòng mà gật đầu liên tục.
“Thiên Kỳ, ta... ta là song nhi.” Kiều Thụy kéo kéo góc áo Liễu Thiên Kỳ, nhỏ giọng nói.
Ở Kim Vũ Quốc, địa vị song nhi rất thấp. Mặc dù là đại gia tộc cũng sẽ không muốn tiêu tiền đi bồi dưỡng một song nhi. Mà học viện Thánh Đô là học phủ đệ nhất Kim Vũ Quốc. Học viện tốt như vậy, y là song nhi, đi thích hợp sao?
"Thì làm sao? Đệ là vợ ta. Nếu khả năng cho phép, ta chắc chắn sẽ đưa tất cả những gì tốt nhất trên đời trước mặt đệ." Liễu Thiên Kỳ nhìn ái nhân, vô cùng nghiêm túc nói.
“Thiên Kỳ!” Nghe được nam nhân nói vậy, Kiều Thụy cảm động đến đỏ hốc mắt.
“Tiểu Thụy không cần lo lắng, học viện Thánh Đô tuyển học viên chỉ xem thực lực. Chỉ cần thực lực của con đủ, bọn họ sẽ không để ý con có phải song nhi hay không.” Mở miệng, Liễu Hà nhẹ giọng trấn an.
"Dạ, con biết rồi, Liễu thúc thúc!” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.
“Còn bốn tháng thời gian, hai đứa phải nắm chắc, tốt nhất là nên tăng thêm thực lực, như vậy muốn thi vào học viện Thánh Đô cũng càng thêm nắm chắc." nói rồi, Liễu Hà đưa qua một cái túi trữ vật.
“Phụ thân!” Nhìn túi trữ vật, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhíu nhíu mày, mỗi lần đều dùng linh thạch phụ thân cho, thật đúng là dùng ghiền dùng hoài?
“Cầm đi, đây là chuẩn bị cho con và Tiểu Thụy ba vạn linh thạch, hai đứa phải tu luyện cho tốt. Ba tháng sau, gia tộc sẽ phái người hộ tống năm người tỷ đệ các con đi Thánh Đô.”
“Năm người? Sao lại là năm người?” Liễu Thiên Kỳ nhìn phụ thân, nghi hoặc.
“Lục ca con lúc ra ngoài rèn luyện, đã ngã xuống!” Nói đến đây, Liễu Hà khẽ thở dài một tiếng.
“Lục ca ngã xuống rồi ư?” Nghe thấy tin tức này, Liễu Thiên Kỳ biểu hiện cực kỳ khϊếp sợ.
“Đúng vậy, đã ngã xuống được nửa năm.” Liễu Hà thập phần tiếc hận.
“Vậy à.” Liễu Thiên Kỳ khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.