Buổi trưa, trong viện Liễu Hà.
“Tam gia, đại gia bên kia phái người lại đây thỉnh ngài qua dùng cơm trưa!” Liễu Đồng đi vào đại sảnh, bẩm báo.
“Không đi!” Liễu Hà mở miệng, trực tiếp từ chối.
“Tam gia, người tới nói, đại gia còn muốn gặp Thất thiếu một lần, dò hỏi một chút có cùng Lục thiếu đi ra ngoài rèn luyện hay không, có biết Lục thiếu bị hại như thế nào hay không.” Liễu Đồng đúng sự thật nói.
“Nói với bọn họ, Kỳ Nhi đang bế quan, không gặp bất luận kẻ nào!”
“Dạ!” Theo tiếng, Liễu Đồng xoay người rời đi.
————————————————
Trong viện Liễu Giang.
Hai huynh đệ Liễu Giang và Liễu Hải đang chờ Liễu Hà lại đây cùng nhau dùng cơm trưa.
“Đại gia, Tam gia đang bế quan vẽ bùa, nói không tới ăn cơm!” quản gia đi vào, tất cung tất kính mà hồi bẩm.
“Vậy à. Vậy còn Kỳ Nhi đâu?” Liễu Giang gật đầu, hỏi Liễu Thiên Kỳ có tới không.
“Tam gia nói, Thất thiếu gia đang bế quan tu luyện, không gặp bất luận kẻ nào!”
“Bế quan, cái loại phế vật này còn cần bế quan à?” Liễu Hải bĩu môi, khinh thường mà nói.
“Này, nhị đệ nói năng cẩn thận!” Liễu Giang nghiêm túc nói.
“Ta nói sai rồi sao? Vốn dĩ chính là vậy mà, Liễu Thiên Kỳ sinh hạ ra chính là một phế vật, mấy năm nay, bất kể nó tu luyện như thế nào đều là Luyện Khí tầng ba, còn bế cái gì quan chứ? Ta thấy là nó không dám tới, Thiên Lộ chết nhất định có quan hệ với nó!”
“Nhị đệ, lời này cũng không thể nói bậy. Thiên Kỳ sao có thể liên quan đến cái chết của Thiên Lộ chứ?"
Nếu tiểu phế vật có liên quan đến cái chết của Thiên Lộ, vậy có phải nhị đệ sẽ cùng chung kẻ địch với mình, cùng nhau đối phó lão Tam không?
Nghĩ như vậy, Liễu Giang cảm thấy cơ hội đã tới. Ông hẳn là phải lợi dụng một chút cái chết của Thiên Lộ.
“Nếu không liên quan, sao nó không dám tới?" lời này Liễu Hải nói theo lý thường.
“Nhị đệ, ngươi cũng không cần nóng vội, đại ca nhất định nghĩ cách giúp ngươi tìm được thi thể Thiên Lộ, giúp ngươi tìm được kẻ thù để tự tay đâm hắn, báo thù cho Thiên Lộ.” Liễu Giang nói lời thề son sắt.
“Ừm, hết thảy phải nhờ ơn đại ca, hài nhi kia của ta tuổi xuân chết sớm, chết thật sự rất oan uổng a!”
Ngẫm lại nhi tử mới hai mươi tuổi đã ngã xuống, Liễu Hải đỏ hốc mắt.
“Ừ, nhị đệ yên tâm, đại ca nhất định toàn lực ứng phó, giúp ngươi truy tra hung phạm.”
————————————
Hậu viện,
Liễu Vũ nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, Liễu Ti và Liễu San đang hỗ trợ bôi thuốc cho nàng.
"Sao Tam thúc có thể như vậy, vậy mà, vậy mà vì một song nhi bất nam bất nữ mà sử dụng uy áp cấp bậc Kim Đan với thân chất nữ là ta chứ! Đây không phải là muốn gϊếŧ ta sao?” Liễu Vũ nằm trên giường, ủy khuất mà rớt nước mắt tí tách.
“Ngũ muội, không phải ta nói ngươi, ngươi mở miệng không biết suy nghĩ. Ngươi biết rõ ba năm trước, sự kiện kia Tam thúc đã ghi hận ngươi, ngươi còn dám chạy đến viện Tam thúc không lựa lời, ngươi đây không phải là tìm chết sao?” Liễu Ti tức giận mà nói.
Lão Ngũ và lão Lục đều là cùng một đức hạnh, làm việc một chút cũng không dùng đầu óc, trước đó bởi vì Liễu Thiên Kỳ mà bị đánh hồn tiên, lúc này lại còn dám không sợ hãi chạy tới trêu chọc người trong viện Tam thúc, thật là làm người không bớt lo!
"Cái đó, cái đó cũng không phải ta động thủ trước a, là Kiều Thụy, là Kiều Thụy động thủ trước!” Liễu Vũ không thuận theo không buông tha mà khóc lóc, tất nhiên không có khả năng nói là do mình sai lầm.
“Ngũ muội, Kiều Thụy kia là người nào? Từ khi nào Thất đệ lại toát ra một vị hôn thê, sao từ trước không nghe nói qua?” Nhìn Liễu Vũ, Liễu San tò mò mà dò hỏi.
“Chuyện này... ta cũng không biết.” Liễu Vũ lắc đầu, nói không biết.
"À, chuyện này ta lúc ra ngoài có hỏi qua hạ nhân trong phủ. Bọn họ nói, Kiều Thụy là một tháng trước cùng Thiên Kỳ trở về. Nghe nói là một song nhi không cha không mẹ, sính lễ đính hôn cũng được Tam thúc trực tiếp đưa cho bản thân Kiều Thụy.” Liễu Ti nói.
Bởi vì muội muội bị đánh, cho nên Liễu Ti đã phái người đi hỏi thăm một chút chi tiết về Kiều Thụy này.
“Cái gì, thế mà lại là một song nhi cả cha mẹ đều không có?” Nghe được Kiều Thụy không cha không mẹ, Liễu Vũ càng khϊếp sợ không thôi.
“Không phải nói song nhi không dễ sinh dục sao? Sao Tam thúc lại đồng ý để Thất đệ cùng một song nhi đính hôn chứ?” Nhìn Liễu Ti, Liễu San nghi hoặc hỏi.
Thực lực Thất đệ tuy không phải rất tốt nhưng lấy tài lực của Liễu gia, cưới một nữ tử bình thường không thể tu luyện làm vợ, cũng không phải việc khó gì? Vì sao Tam thúc lại tiếp nhận một song nhi làm con dâu kia chứ?
“Nghĩ đến, Kiều Thụy kia hẳn là có chút thủ đoạn. Ta nghe nói, Thất đệ lần này trở về, nguyên dương* đã tiết.”
(*khụ, hết làm trai zin)
“Cái gì? Cái tên song nhi này thật đúng là không biết xấu hổ!” Nghe được Liễu San nói, Liễu Vũ kinh hô ra tiếng, cả khóc cũng quên mất.
“Người này thật đúng là……” Liễu San há miệng thở dốc, nhất thời cũng tìm không thấy từ nào thích hợp để hình dung loại người này.
"Y đúng là đồ đê tiện, nhục không biên giới, đồ đê tiện không biết xấu hổ!" Liễu Vũ ác độc mắng to ra tiếng.
“Được rồi, ngươi nhỏ tiếng một chút đi. Cũng không sợ bị Tam thúc nghe được af!” Liễu Ti trừng mắt, bất đắc dĩ mà nhìn về phía Ngũ muội đang mắng chửi người.
“Dạ...” Vừa nghe tỷ tỷ nhắc tới Tam thúc, Liễu Vũ lập tức héo ngay.