Chương 30: Cơm chiều

Giờ cơm chiều.

Kiều Thụy ngồi trên ghế, nhìn Thiên Kỳ gắp cho mình tràn đầy một chén đồ ăn ngon, y nắm chặt đôi đũa, cắn môi lại không dám ăn, vẫn luôn cứ cúi đầu, trộm ngắm Liễu Hà ngồi một bên.

"Sao Tiểu Thụy không ăn vậy? Có phải thức ăn không hợp khẩu vị của con không?" Liễu Hà thấy Kiều Thụy vẫn luôn ôm chén không ăn gì, vẻ mặt nghi hoặc dò hỏi ra tiếng.

“Không, không phải, mấy món ăn này đều rất ngon, ngon lắm ạ. Trước đây con chưa từng ăn qua nhiều đồ ngon đến như vậy!" Kiều Thụy lắc đầu, vội vàng phủ nhận.

"Vậy sao con không ăn?" Nghe Kiều Thụy nói như vậy, Liễu Hà càng cảm thấy kỳ quái. Nếu là bởi vì không thích mấy món ăn mà không ăn thì về tình cảm có thể tha thứ, chỉ là thích ăn lại không ăn, chuyện này không phải rất kỳ quái sao?

“Con, con.…” Kiều Thụy nhíu nhíu mày, nhìn Liễu Thiên Kỳ đang ngồi một bên.

"Không sao đâu. Phụ thân sẽ không để ý, đệ nhanh ăn đi!” Cười liếc Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng trấn an.

“Không, không!” Kiều Thụy lắc đầu, vẫn là không dám ăn. Y sợ mình sau này bị công công* chán ghét.

(*công công: cha chồng, nghĩa ở đây không phải thái giám đâu nha ಡ ͜ ʖ ಡ)

“Để ý cái gì?” Liễu Hà hồ nghi mà nhìn nhi tử, khó hiểu.

“À, phụ thân, Tiểu Thụy từ nhỏ đi theo các thợ săn lên núi săn thú, tự tìm đường mưu sinh, mỗi ngày trôi qua quá gian khổ. Hơn nữa thường xuyên đi theo một đám thợ săn, ăn cái gì cũng khó tránh khỏi hào phóng hơn một chút, y sợ cha không thích, cảm thấy y thô lỗ.” Nhìn thoáng qua Kiều Thụy bất an bên cạnh, Liễu Thiên Kỳ vội vàng giải thích.

Nghe Liễu Thiên Kỳ nói, Liễu Đồng đứng ở một bên nhịn không được giật giật khóe miệng, tâm nói: Thiếu niên ngài xác định, Kiều thiếu gia đó chỉ là hào phóng, không phải thô lỗ sao? Ô ô, trước nay ông chưa thấy qua song nhi nào có thể ăn, lại còn ăn nhanh như vậy đâu á!



"Ồ, là vậy sao! Tiểu Thụy không cần chú ý. Đều là người trong nhà, về sau phải mỗi ngày bên nhau ăn cơm. Chẳng lẽ con muốn mỗi ngày không ăn cơm sao?” Liễu Hà vẫy vẫy tay, không cho là đúng mà nói.

“Nhưng, chính là!” Kiều Thụy cắn cắn môi, vẫn là không dám động đũa.

“Nhanh ăn đi, nếu đệ không ăn, phụ thân sẽ không cao hứng.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lại săn sóc mà gắp không ít đồ ăn cho Kiều Thụy.

“Đúng vậy, nhanh ăn đi!”

“Dạ.” Nghe Liễu Hà cũng nói như vậy, Kiều Thụy mới cúi đầu ăn.

Nhìn đôi đũa trong tay Kiều Thụy tung bay, tám món ăn trên bàn đã rất nhanh thấy đáy, Liễu Hà nhịn không được giật giật khóe mắt. Nghĩ thầm: Thật là hào phóng a!

“Ăn no chưa?” Liễu Thiên Kỳ đưa khăn lụa qua, nhẹ giọng hỏi.

“Ưm, ăn ngon, no!” Tiếp nhận khăn lụa, Kiều Thụy lung tung mà lau miệng.

Liễu Thiên Kỳ gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phía phụ thân mình: “Phụ thân, ta mang Tiểu Thụy đi ra ngoài một chút, cho tiêu cơm. Ngài từ từ ăn!”

“Được rồi, các ngươi đi thôi!” Liễu Hà gật đầu, tất nhiên là không có ý kiến.

"Dạ, chúng con đi đây phụ thân!"



“Chúng con đi đây, Liễu thúc thúc!" Kiều Thụy đứng dậy, cũng chào hỏi Liễu Hà rồi mới đi theo Liễu Thiên Kỳ, cùng nhau rời đi.

Nhìn thấy hai người cùng nhau đi xa, Liễu Đồng mới đi đến bên cạnh Liễu Hà. “Tam gia, ta bảo phòng bếp làm lại cho ngài chút thức ăn nhé?"

"Ừm, làm hai món thanh đạm là được. Với lại, về sau giờ cơm lại làm thêm vài món thức ăn, miễn cho Tiểu Thụy ăn không đủ no!"

Nghe được lời này, Liễu Đồng cười. “Dạ, lão nô minh bạch.”

Không bao lâu, mâm không trên bàn cơm bị mang đi, lại lần nữa mang lên bốn món một canh, đều là tương đối thanh đạm.

Liễu Hà cầm lấy chén, yên lặng mà ăn.

Sau khi ăn xong, Liễu Hà bảo Liễu Đồng bồi ông cùng đi dạo quanh trong viện.

“Liễu Đồng à, ngươi cảm thấy đứa nhỏ Tiểu Thụy này như thế nào?”

“Lão nô thấy Kiều thiếu khá tốt. Người thật tình, cũng không làm giá. Hơn nữa nói chuyện làm việc cũng đều rất thẳng thắn, không phải cái loại người cong cong tâm nhãn nhiều. Với lại, lão nô nhìn, Kiều thiếu dường như rất nghe lời thiếu gia nói, hơn nữa, thiếu gia tựa hồ cũng rất thích Kiều thiếu. Hai người cảm tình rất tốt.”

“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy bọn họ cảm tình không tồi. Tiểu Thụy là xuất thân khổ cực, về sau trong phủ, ẩm thực cuộc sống hàng ngày, ngươi đều phải chiếu cố cho nó, không thể chậm trễ. Nếu là phải làm người một nhà vậy phải ở chung cho tốt. Sau này, ngươi cũng coi nó như là con trai ta đi!"

“Dạ, Tam gia, lão nô minh bạch!” Nghe được chủ tử phân phó, Liễu Đồng liên tục gật đầu.

Kiều thiếu là bạn lữ sau này của thiếu gia, cho dù chủ tử không chỉ ý phân phó, ông tất nhiên cũng sẽ không chậm trễ.