Chương 27: Vào Liễu gia

Đứng trước đại môn Liễu phủ, nhìn tòa phủ đệ khí phái này, Kiều Thụy không tự giác mà nhéo nhéo ngón tay, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an.

Kỳ thật, khi y nhìn thấy Thiên Kỳ một thân hoa phục, y nên nghĩ đến, Thiên Kỳ định là thiếu gia xuất thân từ đại gia tộc. Nếu không không có khả năng ăn mặc quý khí như thế.

Liễu gia rộng rãi như vậy, nếu phụ thân Thiên Kỳ chướng mắt người xuất thân như mình thì phải làm sao bây giờ?

Nhìn Kiều Thụy bên cạnh sắc mặt không quá đẹp, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng kéo tay đối phương lại, gãi gãi vào lòng bàn tay y.

“Đừng, đừng kéo ta mà!” Kiều Thụy rụt rụt bàn tay, muốn chạy trốn, Liễu Thiên Kỳ lại không bỏ.

“Yên tâm, phụ thân ta rất yêu thương ta, cha sẽ không làm khó dễ ngươi." hắn kéo tay Kiều Thụy gắt gao, vẻ mặt ôn nhu mà an ủi người bên cạnh.

"Vậy, vậy còn những người khác thì sao? Ngươi không phải nói gia gia ngươi là tộc trưởng Liễu gia, ngươi còn có đại bá và nhị bá sao?” Nghĩ đến Thiên Kỳ có nhiều thân nhân như vậy, Kiều Thụy liền có chút khẩn trương, luôn có một loại bất an con âu xấu phải gặp cha mẹ chồng.

“Những người khác không quan trọng!” ngoại trừ phụ thân và Đồng bá ra, Liễu Thiên Kỳ căn bản không coi những người khác thành thân nhân của hắn. Những người đó chắc không thèm quản chuyện của hắn đâu? Nói không chừng, họ còn ước gì hắn phế vật này tìm một song nhi về nhà, hung hăng cười nhạo hắn một phen kia kìa?

“Ưm!” Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Kiều Thụy hoặc nhiều hoặc ít an tâm hơn.

Tay nắm tay, hai người cùng nhau đi vào đại môn Liễu gia.

“Thất thiếu!” Liếc thấy Liễu Thiên Kỳ trở về, hai hộ vệ ở cửa tất cung tất kính hành lễ.

“Ừ!” Liễu Thiên Kỳ nhàn nhạt lên tiếng, mang theo Kiều Thụy trực tiếp đi về sân của phụ thân.

“Thất thiếu gia, ngài đã trở lại?” Liếc thấy Liễu Thiên Kỳ trở về, Liễu Đồng canh giữ ở cửa thư phòng là người đầu tiên đến đón.

“Đồng bá, bá có khỏe không?” Nhìn thấy lão nhân gia, Liễu Thiên Kỳ dò hỏi ra tiếng.

"Vâng, lão nô hết thảy đều ổn. Thiếu gia, ngài vừa đi chính là nửa năm, Tam gia rất nhớ ngài đấy."



Nghe Liễu Đồng nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ khẽ gật đầu. “Là ta bất hiếu, làm phụ thân lo lắng cho ta.”

“Thiếu gia đừng nói như vậy, trở về là được, trở về là được. Đây, vị này chính là?” Liếc thấy Kiều Thụy bên cạnh Liễu Thiên Kỳ một thân bạch y, bộ dáng tuấn tiếu, Liễu Đồng không khỏi ngẩn người.

“A, đây là Kiều Thụy, là người ta thích. Ta dẫn y trở về gặp phụ thân, đính hôn với Tiểu Thụy.”

Nghe được câu "người ta thích" kia, Kiều Thụy đỏ mặt trộm liếc ngắm Liễu Thiên Kỳ một cái. Nghĩ thầm: Sao Thiên Kỳ không nói thích với ta chứ?

"Ô, hóa ra là Kiều thiếu gia. Được nha, được nha!" nhìn thấy thiếu gia nhà mình mang cả tức phụ vẻg, Liễu Đồng càng thêm an ủi lúc tuổi già.

Trước kia, thiếu gia luôn là tự oán tự trách, lại tự ti, lại không thích nói chuyện với Tam gia, còn thường xuyên bị người ta khi dễ, Liễu Đồng vẫn luôn rất lo lắng, lo lắng ngày nào đó thiếu gia bị Lục thiếu và Ngũ tiểu thư bọn họ đánh chết. Chính là, ông trời có mắt, thiếu gia rốt cuộc đã tỉnh ra, chẳng những tẩy kinh phạt tủy, tăng lên thực lực, học xong phù văn thuật, hơn nữa còn mang cả tức phụ về. Nếu Tam gia mà biết chuyện này, nhất định sẽ cao hứng đến hỏng mất.

“Không không không, ta không phải thiếu gia, Đồng bá, ngươi gọi ta Tiểu Thụy là được rồi!” Kiều Thụy lắc đầu, vội vàng sửa đúng.

Nhìn thấy Thiên Kỳ thân thiết với lão nhân gia này như vậy, Kiều Thụy biết ngay lão nhân gia này nhất định cũng là người rất yêu thương Thiên Kỳ.

“Ha ha ha, Kiều thiếu người hiền hoà như vậy, Tam gia thấy chắc chắn rất thích!”

Nghe được lời này, Kiều Thụy không khỏi chớp chớp mắt, nghĩ thầm: phụ thân Thiên Kỳ thật sự sẽ thích một song nhi làm con dâu ngài ấy sao?

“Đồng bá, phụ thân đâu?”

“A, Tam gia ở trong thư phòng vẽ bùa kia kìa. Đã vẽ một canh giờ, cũng sắp vẽ xong rồi!”

“Ồ, vậy chúng ta ở đây chờ phụ thân vậy!” Liễu Thiên Kỳ nghiêng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến Kiều Thụy.

“Ừm, chờ một chút đi, không nên quấy rầy tiền bối vẽ bùa!” Kiều Thụy biết, phụ thân Thiên Kỳ là Phù Văn Sư cấp bốn, cũng biết, lúc Phù Văn Sư vẽ linh phù sợ nhất bị quấy rầy, nên y tất nhiên không có khả năng yêu cầu lúc này gặp mặt.