Chương 143

Sau khi khắc lục xuống những treo giải thưởng đó, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy liền cùng nhau rời đi, dọc theo đường cái phồn hoa tiếp tục đi về phía trước. Đây là một tòa thành thị của Nhân tộc, phồn hoa mà lại mỹ lệ, đương nhiên, khách điếm ở đây cũng tuyệt đối đắt chết người.

Ở chủ phố dạo qua một vòng, Kiều Thụy trực tiếp mang theo Liễu Thiên Kỳ đi hẻm nhỏ hẻo lánh, ở bên kia tìm một khách điếm giá cả lợi ích thực tế, muốn một gian thượng phòng.

“Hai vị khách quan, mời lên lầu hai!” Tiểu nhị dẫn theo hai người, đưa bọn họ đến ngoài cửa phòng lầu hai.

“Đa tạ!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu nói lời cảm tạ, cùng Kiều Thụy đi vào trong phòng.

Đây là phòng tốt nhất khách điếm, ở một đêm năm khối linh thạch, giá cả cũng là khá công đạo.

“Cũng không tệ lắm.” Đi vào phòng nhìn một vòng, phát hiện trong phòng có giường đôi rất rộng rãi, bàn ghế cũng đều là dùng vật liệu gỗ tốt chế tạo, điều kiện rất tốt, Kiều Thụy vừa lòng liên tục gật đầu.

“Ừ, khá tốt.” Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng khen, cất bước đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra thông gió.

“Thiên Kỳ, chúng ta muốn ở chỗ này mấy ngày?” Kiều Thụy ngồi trên ghế, đổ một ly trà, cúi đầu uống lên.

“Ba ngày đi, nghỉ ngơi ba ngày rồi chúng ta tiếp tục lên đường.” Nói xong, Liễu Thiên Kỳ lấy bản đồ ra trải trên bàn.

“Chúng ta hiện tại ở chỗ này, lại đi thêm một tháng, hy vọng có thể đuổi tới Mộc Linh thành.” Nhìn bản đồ, Kiều Thụy nghiêm túc mà nói.

“Nghe nói Mộc Linh thành là một nơi tốt, nơi đó cũng là thành trì của Nhân tộc, có rất nhiều đại sư gieo trồng, linh thảo thừa thải. Rất nhiều thành thị khác đều sẽ qua bên kia mua sắm linh thảo.” đại sư gieo trồng tuy không quý giá bằng đan sư, nhưng bản lĩnh nuôi trồng linh thảo của bọn họ lại là hạng nhất. Nên Mộc Linh thành trồng ra linh thảo rất được cái thành khác hoan nghênh.

“Mộc Linh thành? Đúng rồi, Mộc Linh thành hình như cũng có một cái treo giải thưởng á!” Kiều Thụy lấy ra khối Khắc Lục thạch mình đã tự khắc lục kia, tìm kiếm lên. “Ở chỗ này, huynh xem!”

“Mộc Linh thành treo giải thưởng chính là tìm Ngũ Sắc Thổ, mỗi một loại thổ Mộc Linh thành đều có thể đổi lấy 500 vạn linh thạch.” Nhìn thấy treo giải thưởng này, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng nhướng mày. Ngũ Sắc Thổ sao? Hắn thật ra biết một nơi có một loại thổ, nhưng cũng không biết có thể bắt được vào tay hay không, dù gì phần cơ duyên này là của nữ ba. Hơn nữa, nữ ba được đến cơ duyên này là vào mười năm sau.

Một loại thổ 500 vạn linh thạch, năm loại chính là 2500 vạn linh thạch ấy, thật là danh tác!” Nghĩ đến nhiều linh thạch như vậy, hai mắt Kiều Thụy đều đang tỏa ánh sáng, phảng phất như thấy được một núi linh thạch linh quang lấp lánh.

“Ha ha, không dễ dàng như vậy. Ngũ Sắc Thổ đó là tiên thổ do lúc Nữ Oa vá trời, luyện chế Ngũ Sắc thạch để lại, làm sao dễ dàng tìm được như vậy? Nếu dễ dàng tìm được, Mộc Linh thành cũng không cần treo giải thưởng làm gì.”

“Nói cũng phải.” Kiều Thụy gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Bên này hai người đang nói chuyện Mộc Linh thành treo giải thưởng, đột nhiên, một đạo hồng quang từ ngoài cửa sổ bay vào.

Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy bỗng nhiên xoay người, đồng thời nhìn về phía cửa sổ. Chỉ thấy một thiếu niên tóc đỏ xuất hiện bên cửa sổ bọn họ, xông vào trong phòng.

Thiếu niên tóc đỏ duỗi tay đóng lại cửa sổ, trên mặt tràn đầy khẩn trương, đáy mắt cũng tràn ngập lo lắng và khủng hoảng.

“Nè, ngươi là ai? Sao lại chạy vào phòng chúng ta?” Nhìn thiếu niên một thân áo đỏ, tóc đỏ, tròng mắt cũng đỏ, Kiều Thụy nghi hoặc mà dò hỏi ra tiếng.

“Suỵt suỵt……” Thiếu niên kia đặt ngón trỏ lên miệng, làm ra một thủ thế im lặng.

Liễu Thiên Kỳ liếc mắt nhìn thiếu niên khẩn trương hề hề kia một cái, vung tay đánh ra một lá Kết Giới phù, trực tiếp đem không gian này giam cầm lại.

“Kết giới? Ngươi…. ngươi muốn làm gì, đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta!” Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ tạo ra một kết giới, thiếu niên càng thêm hoảng sợ muôn dạng. Một đôi mắt to màu lửa đỏ tràn ngập đề phòng và sợ hãi.

“Thiên Kỳ?” Kiều Thụy nghiêng đầu, nghi hoặc mà nhìn về phía bạn lữ, lúc này, y cũng không rõ ý đồ của ái nhân.

“Bọn ta vừa vặn buổi tối chưa có cơm, ngươi liền đưa tới cửa. Không gϊếŧ ngươi, tối nay bọn ta ăn cái gì?” Liễu Thiên Kỳ nhìn chằm chằm thiếu niên, lời lẽ chính đáng mà nói.

Thiếu niên tóc đỏ trước mắt là Kim Đan sơ kỳ, nếu hắn và Tiểu Thụy muốn gϊếŧ rớt gia hỏa này là hoàn toàn không phí sức lực mảy may. Nhưng hắn nói như vậy cũng không phải thật sự muốn gϊếŧ đối phương, mà chỉ là muốn hù dọa hù dọa đối phương mà thôi.

“Không không không, ta không thể ăn, thịt lang khô lắm, không thể ăn đâu!” thiếu niên tóc đỏ lắc đầu, bị dọa không nhẹ.

“Ồ? Ngươi là lang sao?” Kiều Thụy nghiêng đầu nhìn đối phương, từ trên xuống dưới mà đánh giá lên.

Thiếu niên này có được một mái tóc dàu lửa đỏ, từ trên xuống dưới thắt bím, một đôi mắt màu đỏ tươi giống như máu nhuộm, bộ dáng nhìn quái dị mười phần. Nhưng một khuôn mặt nhỏ lớn lên lại rất đẹp.

“Phải, ta là lang, ta là Hỏa Lang!” thiếu niên gật đầu, liên tục nói phải.

“Nói đi, ngươi xông vào phòng của bọn ta là muốn như thế nào? Nói thật, nếu không, ta trực tiếp dỡ xuống một cái chân sói của ngươi để làm món ăn thêm!” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ vươn đầu lưỡi ra, tà khí mà liếʍ liếʍ môi, một bộ thèm nhỏ dãi.

“Đừng đừng đừng, đừng ăn ta! Ta thật không phải cố ý muốn sấm vào lãnh địa của các ngươi. Ta…. ta là bị một đám gia hỏa đuổi theo đuổi theo nên chạy vào đây.” Nói đến chuyện này, thiếu niên tóc đỏ cũng thật bất đắc dĩ. Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên trốn nhà đi, kết quả, mới chơi 50 năm mà thôi, đã bị một đoàn người đuổi gϊếŧ, chính nó cũng cảm thấy rất buồn bực.

“Lấy cớ này quá dở, ngươi vẫn là ngoan ngoãn làm bữa cơm của bọn ta đi!” Nói rồi, tay Liễu Thiên Kỳ huy một cái, dây tơ vàng liền bay thẳng về thiếu niên tóc đỏ kia.

“A……!” Thiếu niên tóc đỏ kinh hô một tiếng, bị trói vững chắc như là cái bánh chưng.

“Ý, yếu dữ vậy sao? Không phải nói tu sĩ Yêu tộc thực lực rất mạnh sao? Tiểu Hỏa Lang này sao lại yếu như vậy?” Thấy thiếu niên tóc đỏ trúng chiêu, Kiều Thụy vẻ mặt hoang mang.

“Hừ, ta mới không yếu đâu. Ta là bởi vì bị bọn họ đuổi gϊếŧ bị thương, cho nên mới không cách nào sử dụng linh lực. Lại nói, ta chỉ là một con ấu lang chưa thành niên mà thôi, hai nhân loại các ngươi rõ ràng chính là bắt nạt người, nếu cho các ngươi gặp được Hỏa Lang thành niên, các ngươi sẽ biết tộc Hỏa Lang chúng ta có bao nhiêu lợi hại!” Nói đến đây, thiếu niên tóc đỏ vẻ mặt kiêu ngạo mà nâng cằm lên.

“Tộc nhân của ngươi có bao nhiêu lợi hại ta cũng mặc kệ, chúng ta bắt ngươi, buổi tối không cần đói bụng thôi.” Nói xong, Liễu Thiên Kỳ cười ha hả mà lấy ra nồi chén gáo bồn, tất cả đồ dùng nhà bếp.

“Thiên Kỳ, thật sự ăn nó hả?” Nhìn nhìn thiếu niên đứng một bên, Kiều Thụy chép miệng. Chung quy cảm thấy Yêu tộc đã hóa hình người có hơi hạ không hạ được miệng, cảm giác như ăn thịt người ấy.

“Yên tâm, ta gϊếŧ nó trước, chờ nó hiện ra nguyên hình thì chúng ta lại ăn. Đều là thực lực cấp 4, nếu hóa ra nguyên hình chắc là cái đầu không nhỏ, có thể cho chúng ta ăn ba bốn ngày.”

“Có lớn như vậysao?” Kiều Thụy nháy đôi mắt, vẻ mặt tò mò mà nhìn về phía thiếu niên.

“Thử xem xem sao!” Liễu Thiên Kỳ cất bước đi tới, xách cổ áo tiểu lang lên.

“Á, ngươi đừng gϊếŧ ta, đừng ăn ta, ta cho ngươi linh thạch, cho ngươi linh thạch còn không được sao?” thiếu niên vội vàng khẩn cầu.

“Linh thạch? Ngươi có bao nhiêu linh thạch?”

“300 vạn, 300 vạn linh thạch!”

“Khoác lác, vị thành niên tiểu quỷ như ngươi, thực lực mới Kim Đan sơ kỳ mà có 300 vạn linh thạch, ngươi lừa gạt ai vậy?” Kiều Thụy lắc đầu, tự nhiên là không tin.

“Ta…. ta thì không có, nhưng phụ vương ta có, các ngươi đưa ta về Hỏa Lang thành, phụ vương ta sẽ các ngươi 300 vạn linh thạch.” Thiếu niên tóc đỏ nhướng mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn về phía Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ. Nghĩ thầm: Kim Đan sơ kỳ thì sao, các ngươi không phải cũng là Kim Đan sơ kỳ sao?

Huhu, Kiều Thụy quên mất, hiện tại y và Liễu Thiên Kỳ thực lực hiển thị ra ngoài kỳ thật cũng là Kim Đan sơ kỳ, cũng giống như tiểu quỷ.

“300 vạn? Chẳng lẽ, ngươi chính là tiểu nhi tử Hỏa Lang vương treo giải thưởng muốn tìm sao? Hỏa Lang tộc, Thất vương tử?” Khϊếp sợ mà nhìn đối phương, Kiều Thụy không thể tưởng tượng hỏi.

“Đúng vậy, ta chính là Hỏa Viêm, hài tử thứ bảy của phụ vương ta, chỉ cần các ngươi đưa ta về Hỏa Lang thành, phụ vương ra sẽ cho các ngươi 300 vạn linh thạch. Đến lúc đó, các ngươi muốn ăn yêu thú gì đều có thể lấy linh thạch đi mua đó! Không cần ăn ta đâu!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy hung thần ác sát, Hỏa Viêm vội vàng giải thích.



“Thiệt hay giả đó? Vận khí tốt như vậy, vừa mới xem xong treo giải thưởng thì gặp ngay Hỏa Lang tộc Thất vương tử?” Kiều Thụy vuốt cằm, cũng có chút hoài nghi mình vận khí tốt.

“Đương nhiên là thật, loại chuyện này ta làm sao dám lừa các ngươi?” Thân phận bị nghi ngờ, Hỏa Viêm buồn bực đầy mặt.

“Ngươi đã là hoàng thất Hỏa Lang tộc, vậy trên người của ngươi hẳn là có tín vật gì đó có thể chứng minh thân phận ngươi chứ?” Nhìn chằm chằm thiếu niên, Liễu Thiên Kỳ lại hỏi.

“Có, trên cổ ta có vòng cổ đồ đằng của Hỏa Lang tộc chúng ta, vòng cổ này chỉ có huynh đệ tỷ muội bảy người chúng ta mới có, người khác trong Hỏa Lang tộc không có. Đó là tín vật của hoàng tộc chúng ta.”

Nghe được lời này, Liễu Thiên Kỳ kéo ra cổ áo đối phương, quả nhiên thấy được vòng cổ màu lửa đỏ điêu khắc đồ đằng trên cổ đối phương.

“Ngươi đã là vương tử Hỏa Lang tộc, vậy tại sao ngươi lại lạc đường, rồi tại sao lại bị người ta đuổi gϊếŧ?” Lời này Liễu Thiên Kỳ hỏi thật cẩn thận.

“Ta…. ta không phải lạc đường, ta là trốn nhà đi.”

“Trốn nhà đi? Ngươi là một vương tử đang yên pprn, làm gì muốn trốn nhà?” Nhìn Hỏa Viêm, Kiều Thụy càng cảm thấy tò mò.

“Ta, ta……” Nói đến cái này, Hỏa Viêm cúi đầu, không hé răng.

“Ngươi không phải là gạt chúng ta đấy chứ?” Nhìn thấy đối phương không ngôn không ngữ, Kiều Thụy cảm thấy đối phương tám chín phần mười là đang nói dối.

“Nếu không phải Thất vương tử gì, ăn luôn chắc cũng không sao đâu nhỉ?” Liễu Thiên Kỳ lấy Thủy Thiên Kiếm của mình ra.

“Đừng đừng đừng, đừng ăn ta! Ta thật sự là Hỏa Lang tộc Thất vương tử Hỏa Viêm. 50 năm trước, phụ hoàng ta bắt ta cùng công chúa Nhân Ngư tộc đính hôn. Nhưng sau đó ta lại biết được Ngũ ca thích cô công chúa kia, nên ta đây liền rời nhà ra ngoài, muốn thành toàn cho bọn họ. Có điều, ta rõ ràng ở bên ngoài chơi vui vẻ, không biết tại sao nữa, từ năm trước bắt đầu đã có năm kẻ điên vẫn luôn đuổi gϊếŧ ta. Ta bị bọn họ đánh lén vài lần, lại là bị thương, lại là trúng độc, đến bây giờ, cả linh lực cũng không dùng được.” Nói đến chuyện này, Hỏa Viêm thở dài liên tục.

“Ha ha, ngươi thật đúng là hào phóng, vị hôn thê cũng có thể nhường cho ca ca ngươi.” Kiều Thụy bĩu môi, nhịn không được trợn trắng mắt.

“Cũng chưa nói tới hào phóng gì, công chúa nhân ngư kia ta chỉ gặp qua một lần, cũng không có cảm tình gì. Lại nói, ta còn chưa có thành niên đâu, cũng không hiểu cái gì tình tình ái ái, Ngũ ca lại thích nàng như vậy, ta làm đệ đệ làm sao có thể đoạt của ca ca cho được?” Lời này Hỏa Viêm nói theo lý thường.

Ba người đang nói chuyện trong kết giới, đột nhiên, kết giới từng trận từng trận mà lắc lư lên.

“Sao lại thế này?” Nhìn kết giới trong suốt không ngừng đong đưa, Kiều Thụy kinh hô ra tiếng.

“Có người đang công kích kết giới!” Liễu Thiên Kỳ không khỏi nheo nheo mắt.

“Là năm tên điên kia, nhất định là bọn chúng đuổi tới rồi!” Nghĩ đến năm người kia, Hỏa Viêm nhịn không được rụt rụt bả vai.

“Là người đuổi gϊếŧ ngươi à?” Nhìn thấy Hỏa Viêm phản ứng, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy hứng thú hỏi.

“Ừ, chính là bọn họ. Bọn họ tổng cộng có năm người, hai nam ba nữ. Nam chính là Nhân tộc, ba nữ là Tuyết Hồ tộc. Đều đã đuổi gϊếŧ ta hơn nửa năm.” Nói đến năm kẻ thù này, Hỏa Viêm vẻ mặt buồn bực

Liễu Thiên Kỳ liếc nhìn Hỏa Viêm một cái, rồi nhìn về phía Kiều Thụy. “Tiểu Thụy, mở túi dưỡng thú của đệ ra!”

“Dạ rõ.” Kiều Thụy gật đầu, mở túi dưỡng thú ra.

Liễu Thiên Kỳ nắm cổ áo Hỏa Viêm lên, ném thẳng về phía túi dưỡng thú của Kiều Thụy.

“Ê, ngươi làm gì vậy? A……!” Kêu sợ hãi một tiếng, mỹ thiếu niên nhẹ nhàng hóa thành một con Hỏa Lang màu lửa đỏ, bị hút vào túi dưỡng thú.

“Ê, hai nhân loại xảo trá các ngươi, thả ta ra! Thả ta ra!” Bị nhốt trong túi dưỡng thú, Hỏa Viêm buồn bực không thôi.

“Nếu ngươi muốn chết, ta đây liền trực tiếp đem ngươi giao cho năm kẻ thù của ngươi. Nói không chừng, bọn họ cũng sẽ cho ta một trăm vạn linh thạch!” Nhìn Hỏa Viêm trong túi dưỡng thú ầm ĩ hét lớn, Liễu Thiên Kỳ cười nói.

Nghe vậy, Hỏa Viêm bị dọa không nhẹ. “Không, đừng giao ta cho bọn chúng, đừng giao cho bọn chúng!”

“Ngậm miệng lại, an an tĩnh tĩnh mà đợi trong túi dưỡng thú đi. Bằng không, ta cũng không giữ được ngươi.”

“Rõ rồi.” Hỏa Viêm gật đầu, không dám nói thêm nữa.

“Kim Diễm, xem kĩ nó, dùng khí vị của ngươi bao trùm nó. Đừng để những người khác cảm giác được nó tồn tại!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ nhìn về phía Kim Diễm đứng một bên.

“Đã biết! Thật phiền toái!” Kim Diễm nhướng mắt, buồn bực mà tiếp lấy nhiệm vụ làm bảo mẫu.

Nhìn thấy Kim Diễm gật đầu, Liễu Thiên Kỳ mới buộc chặt lại túi dưỡng thú của Kiều Thụy.

Liễu Thiên Kỳ phất tay, mở kết giới ra.

“A……” Kết giới bị đột nhiên mở ra, năm người đang đứng ngoài cửa sổ công kích đồng thời ngã vào phòng Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.

Nhìn hai nam ba nữ đứng trong phòng, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng nhướng mày. Hai nam nhân là tu sĩ Nhân tộc Kim Đan hậu kỳ. Ba nữ tu tóc bạc, mắt bạc, đều là Kim Đan trung kỳ.

“Các vị đạo hữu vô duyên vô cớ công kích kết giới của ta, không biết là đạo lý gì?” Ánh mắt nhất nhất đảo qua trên người năm người, Liễu Thiên Kỳ lạnh giọng mở miệng, ngôn ngữ tràn đầy chỉ trích.

“Vị đạo hữu này, chúng ta đang ở truy theo một thiếu niên Hỏa Lang tộc, không biết đạo hữu có từng gặp qua?”

“Chưa từng, vừa nãy ta và bạn lữ của ta đang tu luyện trong kết giới, không có nhìn thấy thiếu niên Hỏa Lang tộc gì, cũng không ai có thể xâm nhập kết giới của chúng ta.” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, nói chưa thấy qua.

“Vậy f?” Nghe được lời này, nam tu hơi hơi nhíu mày.

“Không có khả năng, chúng ta rõ ràng nhìn thấy hắn bò vào cái cửa sổ này!” Một nữ tu tóc bạc mang sắc mặt bất thiện nhìn Liễu Thiên Kỳ, dẫn đầu chỉ trích lên.

“Vị đạo hữu này, nơi này là địa giới tộc chúng ta, các hạ là Yêu tộc, là khách nhân. Nếu là khách nhân thì phải hiểu được bổn phận làm khách nhân. Thành trì Nhân tộc không phải nơi Yêu tộc có thể giương oai!”

“Ngươi……” Nghe được lời này, nữ tu giận tím mặt, khuôn mặt nhỏ bị chọc tức xanh mét. Vừa muốn phát tác, lại bị một nữ tu tóc bạc khác bên cạnh kéo lại.

“Nếu hai vị đạo hữu không thấy thiếu niên Hỏa Lang tộc kia, chúng ta đây lại đi nơi khác tìm xem, quấy rầy rồi!” Nói xong, m nhân ban nãy mở miệng ôm cổ tay rời đi.

Liếc thấy nam tu rời đi, bốn người khác cũng đều đi rời đi theo.

Đi vào một hẻm nhỏ, năm người tụ lại với nhau, thiết hạ một cái kết giới, cùng nhau thương lượng lên.

“Tử Minh ca, chẳng lẽ chúng ta cứ để như vậy sao?” Nhìn nam tu cầm đầu, Tuyết Hồ vừa nói ban nãy bất mãn mà dò hỏi ra tiếng.

“Tam muội, ngươi đừng xúc động như vậy, hai tên Nhân tộc vừa rồi nhìn không phải thiện tra, chúng ta không thể lỗ mãng.” Tuyết Thiên - đại tỷ trong ba tỷ muội nhẹ giọng khuyên bảo muội muội.

“Đại tỷ, ngươi nói cũng quá mơ hồ đi? Bất quá chỉ là hai tên Kim Đan sơ kỳ mà thôi, có cái gì không chịu nổi?” Tam muội bĩu môi, không cho là đúng mà nói.

“Không, bọn họ chỉ sợ không chỉ là Kim Đan sơ kỳ đơn giản như vậy. Nếu thực lực của bọn họ thật sự thấp như vậy, thì cái kết giới kia không có khả năng vững chắc đến cả năm người chúng ta đều không công phá được!” Nói đến đây, Chương Tử Minh nhíu mày lại.

Nghĩ đến cái kết giới kia, Chương Tử Minh liền có một loại cảm giác, đó chính là hai người nọ tuyệt đối không phải tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.



“Là vậy sao?” Nghe thấy chuyện này, Nhị muội và Tam muội đều chấn kinh không thôi.

“Chớ có khinh địch, Nhân tộc chúng ta không giống Yêu tộc các ngươi, có rất nhiều cao thủ ẩn sĩ đều thích đem thực lực của chính mình che giấu lên, điệu thấp đi ra ngoài.”

“Thực lực rõ ràng rất cao, lại muốn che giấu thực lực của mình, biến mình thành một kẻ thực lực thấp kém. Kia không phải là có bệnh sao?” Đối với loại hành vi này, Hồ tam muội vô cùng không thể lý giải.

Ở Tuyết Hồ tộc của bọn họ, thực lực chính là vinh dự, nên mỗi một Tuyết Hồ tộc đều sẽ liều mạng tu luyện, hận không thể đem thực lực của mình nhấc lên cao nhất, căn bản không có khả năng đi che giấu thực lực của mình, làm một tồn tại người ta nhìn không thấy.

“Cho nên nói Nhân tộc là chủng tộc thông minh nhất, rất nhiều chuyện Yêu tộc sẽ không làm, Nhân tộc đều sẽ đi làm!” Lời này, Nhị muội cũng là có cảm xúc mà phát ra. Bởi vì Nhân tộc thật sự có rất nhiều thiên tài, cũng có rất nhiều đại sư thuật số.

“Xí, thông minh, còn không phải là xảo trá! Muốn ta nói ấy à, Nhân tộc chính là dân tộc xảo trá nhất!”

“Khụ khụ khụ, nói cái gì đó?” Tuyết Thiên trừng mắt nhìn Tam muội một cái, tức giận mà nói.

Tam muội nhìn đại tỷ một cái, thè lưỡi. “Vốn dĩ là vậy mà, nếu Tử Minh ca không phải giảo trá như vậy, đại tỷ sẽ gả cho hắn sao?”

“Đã nói bao nhiêu lần với ngươi rồi, xảo trá là nghĩa xấu, đừng lấy tới hình dung Nhân tộc, cũng đừng dùng từ này hình dung Tử Minh!” Đối với muội muội này của mình, Tuyết Thiên thật đúng là có chút bất đắc dĩ.

“Được rồi các ngươi, càng nói càng xa. Chúng ta hiện tại vẫn là ngẫm lại biện pháp xem làm sao có thể tìm được Hỏa Lang kia đi. Nửa tháng nữa là đến ngày truyền tống rồi. Nếu lại lấy không được khối Như Ý thạch kia, năm người chúng ta cũng chỉ có thể có ba người đến cung điện Như Ý.” Nói đến đây, đệ đệ Chương Tử Minh - Chương Tử Văn than thở liên tục.

“Đều do tên Hỏa Lang đáng giận kia, chúng ta vốn dĩ gϊếŧ con thằn lằn thối kia, đã có thể bắt được Như Ý Thạch, kết quả lại bị tên khốn kia lỡ tay cướp mất!” Nói đến chuyện này, Tam muội buồn bực không thôi.

“Có khả năng một khối Như Ý thạch truyền tống được năm người không?” Nhìn mọi người, Nhị muội nghĩ thoáng hơn mà nói.

“Không có khả năng, một khối Như Ý thạch chỉ có thể truyền tống ba người.” Chương Tử Minh lắc đầu, nói không có khả năng.

“Nếu không, chúng ta thử cùng Hỏa Lang kia đàm phán đi? Cùng lắm thì chúng ta mang theo hắn cùng đi cung điện Như Ý là được. Dù sao chúng ta hai khối thạch, sáu người cũng là vừa vặn rồi.” Tuyết Thiên chớp chớp mắt, nói.

“Không, không được, nếu là từ trước, chỉ có một mình tiểu tử kia còn dễ nói. Nhưng hiện tại, hắn nhiều thêm hai người giúp đỡ. Nếu cho hắn biết bí mật của Như Ý thạch, ta nghĩ, hắn nhất định sẽ lựa chọn mang theo giúp đỡ của hắn đi, mà không phải mang chúng ta đi.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Nói đến đây, bốn người khác đều nhìn về phía Chương Tử Minh.

“Trước tiên âm thầm nhìn chằm chằm hai tu sĩ kia, trong thành có cấm sát lệnh, không tiện động thủ, chờ đến khi bọn họ ra khỏi thành thì chúng ta liền lập tức động thủ đoạt lại Như Ý thạch.”

“Nhưng nếu bọn họ không ra khỏi thành thì sao?” Tam muội có chút buồn bực. Ôm cây đợi thỏ cũng không phải ý kiến hay gì nha, vạn nhất, người talàm rùa đen rút đầu, vậy bọn họ phải làm sao bây giờ?

“Bọn họ ở tại khách điếm, thuyết minh bọn họ cũng không phải người trong bổn thành, nếu không phải người bổn thành, vậy không có khả năng ở lâu. Cho nên bọn họ sớm hay muộn đều sẽ ra khỏi thành thôi.” Lời này, Chương Tử Minh nói thực chắc chắn.

“Ừm, Tử Minh ca nói có đạo lý, vậy ta và Tam muội tới giám thị bọn họ đi!” Nhị muội gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

“Mọi người thay phiên nhau giám thị bọn họ.”

“Được.” mọi người đều gật đầu, tỏ vẻ không ý kiến.

Bên kia, trong phòng Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.

Một lần nữa bố trí lại kết giới, Kiều Thụy mở túi dưỡng thú ra, Kim Diễm xách theo Hỏa Lang bị trói kia bay ra.

“Ê, ngươi buông ta ra, con hồ ly thúi nhà ngươi, làm cho ta một thân toàn mùi hôi nách luôn nè!” Trừng mắt nhìn Kim Diễm, Hỏa Lang vẻ mặt ghét bỏ.

Nghe vậy, Kim Diễm một chân đá Hỏa Lang ngã sấp trên mặt đất. “Tên gia hỏa khốn kiếp, nếu không phải hai tên tiểu tử thúi kia bảo ta che chở ngươi, ngươi cho rằng ta nguyện ý cùng ngươi ở trong một cái túi dưỡng thú sao?”

Kim Diễm chống hông đứng trước mặt Hỏa Lang, miệng phun tiếng người.

“Ngươi…. ngươi cũng là Yêu tộc?” Nghe được lời Kim Diễm nói, Hỏa Lang khϊếp sợ không thôi.

“Hừ, đừng nghĩ quá nhiều, ta mới không phải cùng một tộc với tên ngốc này đâu!” Nói đến ddaya, Kim Diễm buồn bực ra mặt. Y là linh thú, mới không phải Yêu tộc đâu!

“Được rồi Kim Diễm, ngươi xuống tay nhẹ một chút, tiểu gia hỏa này giá trị một trăm vạn linh thạch đó. Ngươi đừng lộng chết nó!” Kiều Thụy vội vàng lo lắng mà ôm tiểu Hỏa Lang lên khỏi mặt đất.

“Ế, ngươi làm gì đó?! Ta không phải chiến sủng của ngươi, ta cũng không phải sủng vật của ngươi! Ngươi đừng ôm ta như vậy a!” Bị Kiều Thụy ôm như vậy, mặt Hỏa Lang không biết cố gắng mà đỏ bừng.

“Ha ha, vị thành niên như ngươi còn biết đỏ mặt à?” Nhìn sói con nho nhỏ trong l*иg ngực, Kiều Thụy cười trêu chọc đối phương.

“Ngươi…. ngươi buông ta ra!”

“Được thôi.” Kiều Thụy trực tiếp đặt tiểu lang lớn cỡ bàn tay lên bàn.

“Nói đi, năm người kia rốt cuộc là người nào?” Nhìn tiểu lang, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc hỏi.

“Ta…. Làm sao ta biết?” tiểu Hỏa Lang lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

“Ngươi không biết tại sao người ta đuổi gϊếŧ ngươi? Chẳng lẽ bọn họ đầu có tật xấu sao?” Kiều Thụy trợn tròn mắt, khó chịu chất vấn.

“Ai biết đâu, nói không chừng đầu óc bọn họ có bệnh thì sao?” tiểu lang nhún vai, vẻ mặt bó tay mà nói.

“Này……”

“Ngươi không nói, tin ta trực tiếp nấu ngươi hay không!” Nhìn tiểu lang, Liễu Thiên Kỳ lạnh giọng uy hϊếp.

“Ta... ta thật sự không biết! Trời đất chứng giám, ta thật sự không trêu chọc bọn họ!” Nói đến chuyện này, Hỏa Viêm vẻ mặt buồn bực, làm sao nó biết những người đó tại sao đuổi gϊếŧ nó cơ chứ?

“Không biết? Thật sự không biết?”

“Thật sự không biết!” Hỏa Viêm lắc đầu, nói không biết.

“Không phải là ca ca tỷ tỷ của ngươi, vì tranh đoạt vương vị, nên phái người tới gϊếŧ ngươi đó chứ?” Kiều Thụy chớp chớp mắt, ý nghĩ kỳ lạ hỏi.

“Sao có thể, Hỏa Lang tộc chúng ta lại không phải Nhân tộc các ngươi, phụ vương theo một vị bạn lữ là mẫu hậu ta thôi. Bảy huynh đệ tỷ muội chúng ta đều là một mẫu thân sinh ra. Từ nhỏ đến lớn cảm tình rất tốt, căn bản không có khả năng tự tàn sát nhau. Huống hồ, vương vị Hỏa Lang tộc vẫn luôn là từ vương tử và công chúa thực lực tối cao tới kế thừa. Ta là người nhỏ nhất trong bảy huynh đệ tỷ muội, cũng là thực lực kém cỏi nhất, muốn gϊếŧ cũng không có khả năng là ta nha?”

“Nói vậy cũng có đạo lý!” Kiều Thụy gật đầu, cảm thấy đối phương nói có đạo lý. Hỏa Lang vương chỉ có một bạn lữ, không tồn tại hậu cung tranh đấu, tiết mục thủ túc tương tàn hẳn là cũng sẽ không có đi?

“Trừ huynh đệ tỷ muội ra, ngươi còn có kẻ thù nào khác không?” Nhìn Hỏa Viêm, Liễu Thiên Kỳ lại hỏi.

“Không có, ta từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở tại Hỏa Lang thành, căn bản chưa từng đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên ta ra ngoài đó.”

“Hầy...” Khẽ thở dài một tiếng, Liễu Thiên Kỳ cũng cảm thấy không có đầu mối.