Chương 130

Được đến pháp khí thượng cổ trong truyền thuyết Thiên Lôi Thần Phủ, Kiều Thụy vui mừng không thôi. Nhìn thấy ái nhân có thể có được pháp khí, Liễu Thiên Kỳ tất nhiên cũng vô cùng cao hứng.

"Tiểu Thụy, việc này không nên chậm trễ, mau khế ước pháp khí đi!" Thiên Lôi Thần Phủ cũng là pháp khí thượng cổ thuộc về loại hình trưởng thành, là có thể trực tiếp bị khế ước.

Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, Kiều Thụy cầm rìu vui rạo rực thưởng thức không khỏi có chút do dự. "Thiên Kỳ, nếu không…. nếu không vẫn là huynh khế ước đi! Huynh là phù tu, nhiều thêm một kiện pháp khí sẽ càng an toàn hơn."

Cứ việc, Kiều Thụy biết thể thuật của Thiên Kỳ cũng không yếu, nhưng ở trong lòng y, y vẫn cảm thấy ái nhân là phù tu càng cần pháp khí hơn nữa. Mà chính y là võ tu, dù không có pháp khí thì còn có thể sử dụng quyền thuật đối địch.

Nghe được ái nhân nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ cười khổ. Nghĩ thầm: Đồ ngốc này, trong nguyên tác y chính là như thế này chắp tay đem rìu tặng người, lúc này, cũng như vậy.

"Rìu tương đối nặng, không thích hợp ta dùng, ta cảm thấy ta dùng kiếm càng tốt hơn, vẫn là đệ khế ước đi!"

"Nhưng mà…." Nghe được ái nhân nói như vậy, Kiều Thụy chớp chớp mắt. Thật ra y vẫn càng hy vọng ái nhân khế ước Thần Phủ.

"Đừng do dự, đệ tới khế ước đi! Tiểu Thụy có Thần Phủ tất nhiên là như hổ thêm cánh, đến lúc đó, đệ liền có thể bảo hộ ta rồi!" Nhẹ giọng dụ dỗ, Liễu Thiên Kỳ ôn nhu mà xoa xoa sợi tóc ái nhân.

"Ưm, ta sẽ nỗ lực tu luyện, bảo vệ Thiên Kỳ!" Kiều Thụy trịnh trọng gật gật đầu, rồi mới khế ước Thần Phủ.

Nhìn thấy ái nhân khế ước thành công rồi, Liễu Thiên Kỳ mới mang y cùng rời khỏi Trường Ưu sơn.

Học viện Thiên U.

Năm người vừa ra ngoài rèn luyện về ngồi với nhau, đang uống trà nói chuyện phiếm.

"Lam sư huynh, hai tu sĩ chúng ta gặp ở Trường Ưu sơn kia là người nào vậy?" Nhìn Lam Vũ Minh, nữ tu Trương Mẫn nhẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy, cái tên khốn thô lỗ lại thô tục kia rốt cuộc là người nào?" Nghĩ đến Kiều Thụy đã đả thương mình, Từ Vi Vi vẻ mặt phẫn hận.

"Bọn họ là kẻ thù của ta ở Kim Vũ Quốc. Người bảo chúng ta rời đi là Liễu Thiên Kỳ, còn song nhi kia là bạn lữ của Liễu Thiên Kỳ - Kiều Thụy." Nói đến hai người này, Lam Vũ Minh khẽ thở dài một tiếng.

"Liễu Thiên Kỳ? Chẳng lẽ chính là vào Tứ Quốc Đại Tái, kỹ áp quần hùng, thắng được hạng nhất phù văn Liễu Thiên Kỳ sao?" Nghe thấy cái tên này, Phùng Tiến khϊếp sợ không thôi.

"Là người kia sao?" Nghe thấy cái này tên, Vương Nam ngồi bên cạnh cũng kinh hô ra tiếng.

"Đúng vậy, chính là hắn."

"Người này chính là không dễ chọc nha! Nghe nói hắn có bản lĩnh tự nghĩ ra linh phù. Hắn tự nghĩ ra Kim Hỏa phù, ngay cả đạo sư và viện trưởng Phù Viện cũng không thể phỏng họa đó." Nói đến việc này, vẻ mặt Vương Nam kính sợ.

"Đúng vậy, nghe nói Kim Hỏa phù kia uy lực không khác linh phù cấp bốn là bao, rất là lợi hại!" Đối với chuyện này, Phùng Tiến cũng từng nghe nói đến.

"Lam sư huynh, ngươi làm sao kết thù với người này?" Theo lý thuyết, Lam Vũ Minh và Liễu Thiên Kỳ một người là kiếm tu một người là phù tu, tựa hồ không nên kết hạ thù oán gì mới phải!

"Việc này nói ra thì rất dài."

"Ta biết, nhất định là Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy kia bắt nạt Lam sư huynh. Hai tên gia hỏa bọn họ vừa nhìn là thấy không phải người tốt rồi!" Liếc mắt đưa tình mà nhìn nam chính, Từ Vi Vi theo lý thường mà nói.

"Không, kỳ thật chuyện này, ta và Liễu Thiên Kỳ đều là, khụ khụ khụ……"

Đột nhiên, cảm giác ngực một trận độn đau, nam chính mở miệng liền trực tiếp hộc ra một mồm máu to.

"A, Lam sư huynh!" Hai nam tu kinh hô ra tiếng, vội vàng đỡ Lam Vũ Minh.

"Lam sư huynh, huynh làm sao vậy?" Từ Vi Vi nôn nóng mà nhìn Lam Vũ Minh, lo lắng mà lấy khăn tay ra lau máu nơi khóe miệng cho Lam Vũ Minh.

"Lam sư huynh, ngươi có phải bị thương rồi không? Tới đây, dùng một viên đan dược chữa thương đi?" Nói xong, Trương Mẫn vội vàng lấy ra một viên đan dược đút cho Lam Vũ Minh.

"Không sao." Nuốt đan dược vào, Lam Vũ Minh lắc đầu tỏ vẻ không sao cả.

Kỳ quái. Loại cảm giác này sao giống như lúc trong bí cảnh, tâm đau khi thấy người khác thăng cấp cơ chứ?

Vì sao, vì sao ta cảm giác được thứ vốn thuộc về mình bị người khác cướp đi vậy? Chẳng lẽ là cơ duyên ở Trường Ưu sơn bị Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy lấy được ư? Là vậy ư?

Rời khỏi Trường Ưu sơn, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy liền về trong Thiên Hành thành.

Đem yêu thú yêu hạch, da thú săn gϊếŧ ở Trường Ưu sơn đều bán đi, lại cũng chỉ bán được ba vạn linh thạch. Vì bảo đảm kế tiếp năm năm trệ Thiên Độ Thuyền hai người vẫn luôn có đủ linh phù để dùng, hai người lại tiêu hai vạn linh thạch, mua bó lớn linh thảo cấp ba phối chế dịch phù văn và bó lớn giấy phù văn.

Nhìn một vạn linh thạch còn sót lại này, Kiều Thụy có chút buồn bực, khách điếm trong Thiên Hành thành này đắt quá chừng, chỉ một vạn linh thạch này, ở ba tháng chỉ sợ cũng là miễn cưỡng!

"Thiên Kỳ, nếu không chúng ta đừng ở khách điếm nữa, tìm một nhà dân ở đi. Có lẽ sẽ rẻ hơn một chút." Nhìn ái nhân, Kiều Thụy nhỏ giọng thương lượng.

"Cũng được, chúng ta có thể ở gần Thiên Hành thành tìm một thôn trang nhỏ, thuê một tiểu viện đặt chân. Như vậy, chúng ta luyện tập quyền phổ và kiếm pháp càng tiện lợi hơn." Nếu được đến truyền thừa, tất nhiên là phải học tập cho tốt. Hơn nữa, quyển quyền phổ kia Tiểu Thụy cũng vô cùng thích. Còn kiếm phổ kia à, Liễu Thiên Kỳ cũng không tính là thích lắm, nhưng hắn biết bộ kiếm phổ này của Tống Khuynh Thành là gia truyền, rất lợi hại, nên Liễu Thiên Kỳ suy xét luyện thử xem sao. Dù sao đồ tốt như vậy, lãng phí đáng tiếc.

"Đúng đó!" Kiều Thụy gật đầu tán đồng.

Nếu là ở lại khách điếm, không tiện cho y và Thiên Kỳ luyện quyền, luyện kiếm. Tìm một nông trại có tiểu viện thì bọn họ có thể hạ kết giới, như vậy thì không còn chỗ nào cố kỵ.

"Đi thôi!" Liễu Thiên Kỳ cười cười, nắm lấy tay Kiều Thụy cùng nhau ra khỏi thành.

Ở phía bắc Thiên Hành thành, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy tìm được một thôn nhỏ cách Thiên Hành thành không xa, tên là ‘Đại Hòa thôn’. Bên này dân phong tương đối thuần phác, thuê một cái tiểu viện nông gia, một năm cũng bất quá 5000 linh thạch.

Thanh toán một năm tiền thuê, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy liền chính thức an cư lạc nghiệp tại thôn nhỏ gần biển này.

Ban ngày, hai người ở trong sân thiết lập kết giới, một người luyện quyền, một người luyện kiếm. Buổi tối thì cùng nhau hấp thu linh thạch tu luyện. Ngẫu nhiên, Kiều Thụy thèm ăn, Liễu Thiên Kỳ liền mang theo y đến bờ biển, bắt một ít cá biển, cua, tôm hùm cho ái nhân đỡ thèm.

Hai người cùng tiến cùng ra, mỗi ngày trôi qua bình đạm mà lại an nhàn.

Đảo mắt, năm tháng đi qua, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy rốt cuộc chờ tới được cửa hàng Thiên Hành đưa tin, nói với bọn họ trong vòng ba canh giờ đuổi tới ngạn nam Thiên Hành thành, lên thuyền xuất phát. Quá hạn không đến tự gánh lấy hậu quả.

Thu được tin tức này, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy mừng rỡ như điên, rời khỏi gia môn liền phải chạy đến ngạn nam, lại không nghĩ giữa chừng xuất hiện một nhạc đệm nhỏ, bị Tần Chính Nam đến trả thù vây trong kết giới.

"Hai tên nghiệt súc, dám gϊếŧ bốn nhi tử, hai tôn tử, hai cháu gái của ta. Hôm nay tất nhiên làm các ngươi chết không có chỗ chôn!" Nhìn hai đứa nhóc con đứng trước mặt mình, Tần Chính Nam hét lớn ra tiếng, trong đôi mắt già tràn đầy sát ý âm độc.

Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ mím môi. "Các hạ chính là gia chủ Tần gia Tần Chính Nam đi?"

Gia chủ Tần gia là Kim Đan hậu kỳ, thực lực vẫn là không yếu. Nhưng Kim Diễm đã là ngũ cấp trung kỳ, nên một Kim Đan hậu kỳ, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cũng không bỏ trong mắt.



"Không sai, đúng là lão phu. Thức thời, các ngươi liền tự mình kết thúc đi. Cũng miễn cho lão phu động thủ." Nhìn hai người, Tần Chính Nam khinh thường mà nói.

Cứ việc, hai tiểu tử Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy này áp chế thực lực ở Trúc Cơ sơ kỳ, căn bản làm người nhìn không ra thực lực chân chính. Nhưng Tần Chính Nam lại một chút cũng không cho rằng hai tên tiểu tử choai choai thực lực còn cao hơn lão một bậc.

"Lão tạp mao, ngươi cho rằng ngươi là ai? Còn muốn chúng ta tự sát, chính ngươi sao không tự sát đi?" Kiều Thụy bĩu môi, tức giận mà nói, tâm nói: Lão gia hỏa này so với bốn nhi tử của hắn còn không biết nể mặt hơn.

"Nhãi ranh cuồng vọng, ngươi nói cái gì?" khuôn mặt Tần Chính Nam xanh mét, hét lớn ra tiếng.

"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, Liễu Thiên Kỳ lấy ra Thủy Thiên Kiếm của mình, trực tiếp chém về phía đối phương.

Kiều Thụy theo sát sau đó, năm tay bao vây lấy một tầng ngọn lửa màu đỏ cũng đập thẳng về hướng lão gia hỏa.

Những năm tháng này, hai người vẫn luôn khổ luyện kiếm pháp và quyền pháp. Hôm nay hiếm khi gặp một đối thủ có tính khiêu chiến như vậy, tất nhiên là phải đánh một hồi tử tế.

Không thể không nói, mặc kệ là Thiên Âm Kiếm Pháp, hay là Thiên Minh quyền pháp, đều là công pháp truyền thừa thượng cổ hiếm có! Bằng vào hai bộ công pháp này, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy dưới tay Tần Chính Nam qua lại trăm chiêu, thế mà cũng thành thạo.

"Hừ, thật ra có vài phần bản lĩnh, nhưng dám đυ.ng đến nhi tử ta, một người các ngươi cũng đừng hòng sống sót!" Nói rồi, Tần Chính Nam lung lay ra một chiêu, bay ngược ra ngoài trăm mét.

"Kim Diễm!" Vừa thấy đối phương muốn sử dụng linh thuật, Kiều Thụy lập tức xách tiểu hồ ly từ túi dưỡng thú ra tới.

Nếu là quyền cước và kiếm pháp bọn họ còn có thể ứng phó, nhưng nếu là linh thuật, bọn họ ứng phó không tới, kia dù sao cũng là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mà!

"Oáp……" Từ túi dưỡng thú bị xách ra tới, Kim Diễm ngáp một cái. Mở mắt ta thì thấy một lão gia hỏa Kim Đan hậu kỳ.

Nhìn đến một mặt tường mang theo ngọn lửa thiêu đốt đỏ rực đang bay lại đây, Kim Diễm thả người bay lên, vung năm cái đuôi to của mình.

"Ầm……" tường của Tần Chính Nam trực tiếp bị bổ ra từ giữa, vỡ thành hai nửa, biến thành hư vô.

"Không, không có khả năng!" Tần Chính Ngươi trừng mắt, nhìn tiểu hồ ly cứ dễ như trở bàn tay mà phá linh thuật của mình, lão kinh hô ra tiếng.

Dưỡng thú sủng mà nói, thường là nếu thủ sủng thực lực không thấp hơn chủ nhân một cấp thì chính là cùng cấp. Trước nay đều không có một tu sĩ nào có thể khế ước một yêu thú có thực lực cao hơn mình, đó là hoàn toàn không có khả năng.

Hơn nữa, Vân Châu tài nguyên bần cùng, căn bản là không có yêu thú cấp bốn, đối phương lại sao có thể tìm được loại thú sủng thực lực còn cao hơn mình được? Không, không có khả năng, chuyện này không có khả năng!

"Lão nhân đáng chết, cản trở ta ngủ!" Kim Diễm lớn tiếng rít gào một câu, thân thể đón gió bạo trướng, chớp mắt công phu đã to lên đến ba mét, giương năm cái đuôi đại biểu cấp năm kia, mãnh liệt quất về phía lão nhân Tần gia đáng chết kia.

"A……" Tần Chính Nam kinh hô ra tiếng, vội vàng trốn tránh.

Đừng nhìn Tần Chính Nam là thực lực Kim Đan hậu kỳ có thể đè nặng Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy mà đánh, nhưng lão dùng thực lực cấp bốn hậu kỳ để đối chiến với cao thủ cấp năm trung kỳ như Kim Diễm, vậy hoàn toàn không đủ nhìn.

Đối mặt một cái, không quá ba chiêu, Kim Diễm liền trực tiếp nắm đầu của lão gia hỏa kia xuống.

Thu lấy nhẫn không gian của Tần Chính Nam, tiêu hủy thi thể lão gia hỏa, xé mở không gian. Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy không dám trì hoãn, lập tức lấy Kim Đầu Điểu ra, bay về hướng ngạn nam Thiên Hành thành.

Hết chương 175.

-------゚°° ゚゚°° ゚-------

Lời của editor: Tần gia giống như đưa đồ cho Liễu Thiên Kỳ Kiều Thụy cướp và mạng cho gặt :)) Hết người này tới người kia hà :)) gϊếŧ tới gia chủ mới thôi :)) Ít có lì lắm.

Mà nói chứ thuyền 10 năm 1 chuyến lẽ ra nên báo tầm 1 tháng là ít nhất, đằng này báo trước 3 canh giờ? Đậu má chạy tuột quần ấy

Vốn dĩ khoảng cách giữa ngạn nam và ngạn bắc cũng không phải quá xa, trong ba canh giờ đuổi tới ngạn nam hoàn toàn dư dả. Nhưng mà bị lão khốn Tần gia cản lại một cái, thời gian đã rõ ràng không đủ dùng. Chờ đến khi Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đuổi tới ngạn nam, Thiên Độ Thuyền đã rời bến đi xa.

Nhìn bóng dáng Thiên Độ Thuyền rời đi, Liễu Thiên Kỳ không cam lòng mà dán lên hai lá Gia Tốc phù trên người Kim Đầu Điểu, trực tiếp đuổi theo qua đó.

Thiên Độ Thuyền là pháp khí cấp năm, tốc độ cực nhanh. Liễu Thiên Kỳ phế đi sức lực chín trâu hai hổ, không dung buông tha dễ mới đuổi theo được Thiên Độ Thuyền này.

Rơi xuống trên boong thuyền, Liễu Thiên Kỳ thu hồi Kim Đầu Điểu của mình, cùng Kiều Thụy nhìn thoáng qua nhau, đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Còn may là đuổi kịp, nếu không bọn họ lại phải chờ mười năm. Hơn nữa, một trăm vạn linh thạch của bọn họ cũng muốn ném đá trên sông!

"Lớn mật, người nào?" Quản sự Kim Đan trung kỳ hét lớn một tiếng, mang theo sáu gã hậu vệ Trúc Cơ hậu kỳ vây quanh Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy trên boong tàu.

"Vị tiền bối này, chúng ta là hành khách Thiên Độ Thuyền. Đây là vé thuyền của chúng ta." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đều lấy ra thẻ bài màu bạc của mình.

Nhìn thấy thẻ bài, quản sự kia hừ lạnh một tiếng. "Ta nói chứ hai tiểu tử các ngươi là chuyện như thế nào? Không phải thông tri các ngươi trong vòng ba canh giờ đuổi tới ngạn nam sao? Sao giờ các ngươi mới đến?"

Nghe được quản sự bất mãn chất vấn, Liễu Thiên Kỳ vội vàng cười làm lành. "Xin lỗi tiền bối, chúng ta là người Kim Vũ Quốc, lạc đường, tìm nửa ngày mới tìm lại đây. Thỉnh ngài đảm đương nhiều hơn!"

"Việc này……"

"Uông quản sự, xảy ra chuyện gì?" quản sự kia đang muốn mở miệng, đột nhiên, một người nam tử áo đen và một nam tử áo lam từ trong khoang thuyền đi ra.

Liếc thấy hai người này đi ra, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng mày. Hai người này, quần áo đẹp đẽ quý giá, dung mạo tuấn mỹ, khí độ bất phàm. Vừa thấy đã biết, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.

"A, lục hoàng tử, thập lục hoàng tử. Là thế này. Hai vị này cũng là khách của Thiên Độ Thuyền chúng ta. Nhưng bọn họ bởi vì lạc đường nên đến chậm, vừa mới lên trên thuyền, thuộc hạ đang theo lệ thường đề ra nghi vấn." Uông quản sự cúi đầu hành lễ, vội vàng bẩm báo.

"Ồ, thì ra là thế." Lục hoàng tử Âu Dương Hiểu Thiên gật đầu, nhìn hướng về phía hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.

Hai tu sĩ đối diện nhìn thật trẻ tuổi, tuổi hẳn là không đủ trăm tuổi. Đều là Trúc Cơ sơ kỳ, nam nhân dung mạo thập phần nho nhã thanh tú, mà song nhi kia dung mạo cũng rất tinh xảo tuấn mỹ, nhìn cũng vui tâm vui mắt.

Tuy hai người lớn lên không tồi, nhưng ăn mặc tựa hồ có chút keo kiệt, vừa thấy liền biết là không phải những kẻ ăn chơi trác táng trong đại gia tộc.

"Hai vị điện hạ, chúng ta cũng không phải cố ý đến trễ. Thật sự là bởi vì mới tới quý quốc cho nên mù đường, mới có thể đến trễ giờ lên thuyền, còn thỉnh hai vị điện hạ đảm đương nhiều!" Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, vội vàng bồi tội.

Nhìn thấy bạn lữ phải bồi tội cho người ta, trong lòng Kiều Thụy đã sớm đem Tần Chính Nam kia mắng trên vạn lần. Lão khốn đáng giận này, sớm không tới muốn không tới, cố tình lúc này tới, làm hại bọn họ trễ giờ lên thuyền, còn phải bồi tội với người ta.

"Nếu không cố ý làm lỗi, Thiên Độ Thuyền chúng ta cũng sẽ không truy cứu. Boong tàu gió lớn, hai vị khách nhân về khoang thuyền của mình đi thôi!" Âu Dương Hiểu Thiên mở miệng, ý bảo hai người trở về.

"Đa tạ Lục hoàng tử!" Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cúi đầu, vội vàng nói tạ.

"Nhớ kỹ, Thiên Độ Thuyền chúng ta chỉ có một quy củ, đó chính là đừng tùy ý hư hao phương tiện gì trên thuyền, như có hư hao, phải bồi thường gấp ba!" Lục hoàng tử hảo tâm mà nhắc nhở một câu.

Thuyền này chính là pháp khí cấp năm, tự nhiên là không cho phép bất luận hư hao gì.



"Dạ Lục hoàng tử, chúng ta nhớ kỹ!" Gật đầu, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy tất cung tất kính mà rời đi.

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, thập lục hoàng tử Âu Dương Hiểu Phong không khỏi nhướng mày.

"Đều đi xuống đi!" Âu Dương Hiểu Thiên xua tay, ý bảo mọi người rời đi.

"Dạ!" Theo tiếng, bảy người lấy Uông quản sự cầm đầu đều khom người rời đi.

"Lục ca, hai người kia không đơn giản nha!" Giờ phút này trên boong tàu chỉ còn lại hai huynh đệ Âu Dương, Âu Dương Hiểu Phong liền trực tiếp mở miệng.

"Đích xác không đơn giản!" thực lực Trúc Cơ sơ kỳ, lại có thể sử dụng pháp khí phi hành cấp bốn. Chuyện này thấy thế nào cũng rất không được tự nhiên. Mà giải thích hợp lý nhất chính là hai người này đã ẩn tàng thực lực!

"Pháp khí cấp bốn, ở Vân Châu chúng ta là thiếu thốn không thôi. Cũng không biết hai tên gia hỏa này lộng đâu ra một pháp khí phi hành nhanh như vậy."

Ban nãy, hai huynh đệ Âu Dương Hiểu Phong và Âu Dương Hiểu Thiên đang ở trong khoang thuyền thưởng thức hải cảnh, thì nhìn thấy một đạo kim quang bay qua, trực tiếp dừng trên thuyền bọn họ, nên hai người mới tò mò mà đi ra khỏi khoang thuyền.

"Là pháp khí cấp bốn hạ phẩm, hay là pháp khí cấp bốn trung phẩm?" Nhìn đệ đệ, Âu Dương Hiểu Thiên hỏi.

"Chính là cái này mới cổ quái đó, nhìn như là cái pháp khí cấp bốn hạ phẩm, chỉ là tốc độ phi hành kia lại như pháp khí cấp bốn trung phẩm. Làm ta cũng không biết đó rốt cuộc là pháp khí cấp bậc gì nữa!" Nói đến cái này, vẻ mặt Âu Dương Hiểu Phong buồn bực.

Thực lực Âu Dương Hiểu Phong là Kim Đan sơ kỳ, là Luyện Khí Sư cấp bốn hạ phẩm, y tự giác, y luyện chế ra pháp khí cấp bốn hạ phẩm ở Vân Châu cũng coi như là pháp khí thượng đẳng. Nhưng y lại không nghĩ rằng, thế mà gặp được hai gia hỏa có pháp khí cấp bốn trung phẩm.

"Mặc kệ nói như thế nào, tu sĩ có thể sử dụng pháp khí cấp bốn, tuyệt đối không có khả năng là Trúc Cơ sơ kỳ, hai người kia hẳn là đã ẩn tàng thực lực rồi. Cho nên, ngươi đừng đi trêu chọc bọn họ, miễn cho rước lấy phiền toái không cần thiết!" Nhìn đệ đệ, Âu Dương Hiểu Thiên nghiêm túc báo cho.

"Lục ca, ta lại không phải đứa trẻ ba tuổi, vô duyên vô cớ, ta trêu chọc bọn họ làm cái gì?"

"Hừ!" Nghe được hắn nói như vậy, Âu Dương Hiểu Thiên hừ lạnh một tiếng. Đệ đệ này của hắn ấy à, lúc làm việc có thời điểm rất xúc động, nên vẫn luôn không quá yên tâm đối phương.

Trong khoang thuyền.

Ngồi trên ghế, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đáng giận, đều do lão khốn Tần gia kia lão, nếu không, chúng ta sẽ không đến trễ giờ lên thuyền!" Nói đến chuyện này, Kiều Thụy vẫn mang vẻ mặt bực mình như cũ.

"Được rồi, đừng nóng giận, giờ không phải lên thuyền rồi sao!" Cũng may vẫn là đuổi kịp.

"Ừm, cũng phải." Nếu không đuổi kịp, một trăm vạn linh thạch của bọn họ đã có thể ném đá trên sông a!

"Tiểu Thụy, nhớ kỹ, chúng ta hiện tại ngồi trên tòa Thiên Độ Thuyền này thì tương đương với một tiểu bí cảnh phong bế. Trên thuyền, gϊếŧ chóc, gian da^ʍ, cướp đoạt, hãm hại…. Bất luận cái gì xấu xa có khả năng phát sinh trong bí cảnh cũng đều có khả năng phát sinh ở chỗ này." Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc vô cùng mà nhắc nhở.

Trong nguyên tác viết rất rõ ràng, năm năm trên Thiên Độ Thuyền này, hơn một nửa của ngàn người đã chết trên thuyền. Rất nhiều tu sĩ đều sẽ bởi vì tài nguyên không đủ mà đi cướp đoạt tài nguyên người khác khiến cho gϊếŧ chóc, hơn nữa hải thú, hải tặc tàn sát và cướp đoạt. Cho nên, trên con thuyền này, người chân chính có thể đến được Cẩm Châu cũng chỉ có một nửa.

"Hắc ám như vậy sao? Vậy, người của Thiên Độ Thuyền đều mặc kệ sao?" Kiều Thụy chớp chớp mắt, không thể tin tưởng hỏi.

"Mặc kệ, người của Thiên Độ Thuyền chỉ biết bảo vệ chính người và hàng hóa của bọn họ. Bọn họ sẽ không để ý tới bất luận tu sĩ nào báo thù lẫn nhau. Bọn họ cũng sẽ không bảo vệ bất luận một vị khách nhân nào. Bọn họ chỉ phụ trách lái thuyền. Gặp phải chuyện thì chính chúng ta phải giải quyết lấy. Hơn nữa, vừa nãy không phải đệ cũng nghe tới rồi sao? Trên thuyền này chỉ có một quy củ, đó chính là không thể làm hỏng phương tiện trên thuyền, mà không phải không thể gϊếŧ người!" Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ cẩn thận mà giải thích.

Hắn cần phải làm ái nhân minh bạch hình thức ác liệt trên Thiên Độ Thuyền này. Nếu không, hắn sợ Tiểu Thụy nhân từ nương tay, ngược lại lọt vào người khác thương tổn.

"A, ta hiểu rồi." Có chút trầm trọng gật gật đầu, Kiều Thụy tỏ vẻ minh bạch.

Trước đó, Kiều Thụy còn đang suy nghĩ, lên Thiên Độ Thuyền muốn cảnh giác nhất hẳn là yêu thú trong biển, nhưng trải qua Thiên Kỳ vừa nói như vậy, Kiều Thụy mới hiểu được rằng không chỉ phải đề phòng hải thú, các tu sĩ khác trên thuyền cũng đều phải cẩn thận phòng bị.

"Ha ha ha, đệ minh bạch thì tốt rồi. Chúng ta đến xem giá trị con người lão gia hỏa đi, Tần Chính Nam là Luyện Khí Sư cấp bốn nhãn hiệu lâu đời, của cải bản thân so với Lan Hương còn phong phú hơn." Nhìn thấy ái nhân có chút hậm hực, Liễu Thiên Kỳ lập tức lấy nhẫn không gian của Tần Chính Nam ra.

"Đúng vậy, lão gia hỏa này nhất định mạnh hơn ba nhi tử của ông ta nhiều!" Nói đến việc này, đôi mắt Kiều Thụy sáng lấp lánh, từ tay ái nhân lấy qua nhẫn không gian kia.

Thấy ái nhân nhìn nhẫn không gian đã lập tức cao hứng lên, Liễu Thiên Kỳ mỉm cười. Nghĩ thầm: Không có biện pháp, Tiểu Thụy của hắn ấy à, chính là thích linh thạch.

Kiều Thụy lấy ra toàn bộ tài sản của lão gia hỏa Tần gia, bày biện trên giường. Nhìn bò lớn linh thạch, đan dược, linh thảo, cùng với mười khối tài liệu luyện khí cấp bốn, năm kiện pháp khí cấp bốn, còn một tấm da dê truyền thừa luyện khí hạ phẩm, Kiều Thụy mừng rỡ như điên.

"500 vạn, lão gia hỏa này thế mà có 500 vạn linh thạch a! Thật là quá giàu có!" Lấy qua một túi linh thạch, Kiều Thụy đếm lại, không khỏi vui mừng ra mặt.

Bọn họ ở thôn nhỏ năm tháng, 5000 linh thạch ít ỏi trên người kia đã sớm dùng hết. Giờ thì tốt rồi, lại có linh thạch!

"Ha ha ha, lão già này là gia chủ Tần gia, lại là Luyện Khí Sư cấp bốn, tài sản tất nhiên là phong phú." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ cầm lấy nhẫn không gian cấp bốn kia, mang trên tay mình, trực tiếp đổi đi nhẫn cấp ba của mình.

Kém một cấp bậc, có khả năng cất giữ được không ít đồ vật đâu!

"Đúng vậy, lão già này thật là thổ hào mà!" Kiều Thụy gật đầu lia lịa, cũng cảm thấy lão là phú hào.

"Đai lưng trữ vật cấp bốn này không tồi, mang lên thử xem!" Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ cởi xuống đai lưng Kiều Thụy, đeo đai lưng trữ vật lên cho Kiều Thụy.

"Cảm giác không gian lớn ghê, còn lớn hơn hai vòng tay và nhẫn không gian của ta, ba kiện pháp khí cộng lại nữa." Kiều Thụy vuốt đai lưng trữ vật kia, cười nói.

"Vậy mang cái này đi, đệ mang vòng tay và nhẫn không gian, đánh nhau với người khác cũng không tiện." Ái nhân là võ tu, mang theo những pháp khí trữ vật rườm rà đó rất trở ngại ái nhân ra quyền.

"Ừ, có đai lưng này, ta không cần lo lắng lúc đối quyền với người khác làm hỏng vòng tay của ta nữa." Kiều Thụy gật đầu, đem đồ vật trong vòng tay và nhẫn không gian đều chuyển qua đai lưng, sau đó lại cẩn thận chú ý thu lại toàn bộ vòng tay và nhẫn.

Năm kiện pháp khí cấp bốn trừ đai lưng trữ vật ra, còn có một đôi rìu, một cái tháp nhỏ, một cây quạt lửa đỏ và một dậy thừng kim quang lấp lánh. Liễu Thiên Kỳ chỉ lấy dây thừng và tiểu tháp, hai kiện khác đều để lại cho Kiều Thụy.

Hai người phân chia đồ của lão Tần gia một chút, Liễu Thiên Kỳ bèn lấy trong không gian ra cá đã sớm nướng chín, cùng ái nhân giải quyết bữa trưa.

"Thiên Kỳ, kế tiếp chúng ta làm gì?" Nhìn ái nhân, Kiều Thụy cười hỏi.

"Tu luyện, trước dùng hết 500 vạn linh thạch của lão gia hỏa rồi lại nói!"

"A?" Nghe vậy, Kiều Thụy đau lòng mà giật giật khóe miệng. Nghĩ thầm: Mới vừa tới tay 500 vạn linh thạch, Thiên Kỳ phải tiêu sạch mới chịu!

"Tiểu Thụy, linh thạch đặt ở trong tay cũng không an toàn, chỉ có đem linh thạch biến thành thực lực mới là an toàn nhất." Liễu Thiên Kỳ kéo lấy tay ái nhân, nhẹ giọng dỗ tiểu keo kiệt Tiểu Thụy nhà mình.

"Cũng…. cũng đúng!" Kiều Thụy gật đầu, tất nhiên cũng minh bạch, nếu thực lực không được, dẫu có một quặng linh thạch cũng không thủ được. Chỉ là nghĩ đến chuyện phải dùng hết mớ linh thạch này, Kiều Thụy vẫn là đau lòng không thôi.

"Ha ha ha, yên tâm, 500 vạn linh thạch này không còn, chúng ta lại đi kiếm thêm là được." Lão gia hỏa của cải dày lắm. Chờ linh thạch dùng hết rồi, lại bán đi khối đá luyện khí và da thú là được.

"Ừm. Ta biết rồi."