Chương 54

“Căn cứ vào đồ dày của đệm hương bồ, nếu đối phương có sức lực đủ lớn, lại trường kỳ ẩu đả thì rất có khả năng tạo thành nội thương nghiêm trọng như La Tam.” Tiêu Lẫm tán đồng đối với lời Bách Thần nói.

Bách Thần nhìn Tiêu Lẫm, mỉm cười với y một chút.

Tiêu Xuyên nhìn vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã tính sẵn mọi thứ của thiếu niên, gã càng thêm hoài nghi hai mắt của mình, người này cùng Bách Thần mà gã biết thật sự cùng là một người sao?

Sự tình Bách Thần đâm đầu vào cột tự sát gã có biết, trong lòng cũng sáng tỏ nguyên nhân vì sao Bách Thần lại làm vậy. Hơn phân nửa là bởi vì gã muốn cưới Liễu Như Phong, nửa còn lại là do Bách Thần bị ép gả cho Tiêu Lẫm, y không cảm xúc, khẳng định Bách Thần chịu không nổi.

Lúc trước thà chết cũng không chịu gả cho cái người tàn tật này, giờ đảo một vòng lại bày ra một bộ cầm sắt hòa minh, ăn ăn ý ý khăng khít với nhau.

Quan trọng nhất chính là, Bách Thần hiện tại tựa hồ chẳng những không còn yêu, còn ẩn ẩn có chút bài xích gã.

Là do đâm đầu đến hỏng hay là do đệ đệ gã cho hắn uống canh mê hồn?

Gã lại nhìn rồi nhìn.

Khang Vương nhìn chằm chằm đệm hương bộ bị ngồi đến bị mòn mà đâu đâu cũng có, tựa hồ là đang cân nhắc khả năng này.

Lạc Lan Dạ đi qua từ trong tay Bách Thần tiếp nhận đệm hương bồ, thế mà đặt nó trước ngực mình, sau đó khoa tay múa chân.

“Lạc đại nhân, ngươi đây là muốn……” Khang Vương có chút nghi hoặc mà mở miệng.

Lạc Lan Dạ nhìn nhìn Khang Vương, lại nhìn nhìn Tiêu Lẫm cùng Tiêu Xuyên, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người Bách Thần.

“Bách công tử, người đánh lên bụng ta một quyền đi.”

Bách Thần có chút kinh ngạc, Lạc Lan Dạ đây là muốn đích thân kiểm chứng suy luận của hắn chính xác hay không, Lạc đại nhân này thái độ nghiêm cẩn đáng tán dương nhưng làm vậy cũng quá nguy hiểm rồi.

“Này không tốt lắm đâu?” Bách Thần sắc mặt chần chờ, “Vạn nhất Lạc đại nhân bị thương ta liền cảm thấy tội lỗi.”

“Ở đây nhiều người như vậy, ngươi nhìn qua là văn nhã thích hợp nhất. Bách công tử không cần để ý, tùy tiện đánh một quyền là được.” Lạc Lan Dạ hai tay cầm lấy đệm hương bồ đặt tới trước ngực chính mình, “Nếu là Vương gia hay Tiêu công tử ra tay, ta đây không thể nghi ngờ chỉ có một con đường chết.”

Bách Thần: ……

Hóa ra là nhìn trúng lực sát thương cực thấp của hắn. Cũng đúng, đổi thành Khang Vương hoặc Tiêu Lẫm, một quyền hạ xuống chỉ sợ Lạc đại nhân thật sự phải nằm sau màn cấp cứu.

“Thần nhi, đã vậy thì con liền phối hợp với Lạc đại nhân nghiệm chứng một chút đi.” Khang Vương lên tiếng, trêu ghẹo nói: “Hắn có tiếng là rất nhiệt tình, chuyện mà không làm cho rõ cả người liền cực khó chịu. Nắm tay con nhỏ sẽ không làm hắn bị thương được đâu.”

“Vậy thì… cứ vậy đi.” Bách Thần chắp tay, “Lạc đại nhân, xin đắc tội.”

Lạc Lan Dạ điều chỉnh vị trí đệm hương bồ một chút, “Có thể rồi.”

Bách Thần gật gật đầu, khởi động nắm tay.

Đánh cũng phải có học vấn.

Đánh nhẹ quá không có hiệu quả, mạnh quá lại sẽ làm thương mệnh quan triều đình.

Mỗi ngày mấy tháng nay Bách Thần đều rèn luyện, thể lực đã có bước tiến bộ nhảy vọt, sức lực cũng mạnh hơn. Tuy còn kém xa đám người Tiêu Lẫm, Lâm Phi Vân nhưng không còn giống như trước kia, gió thổi nhẹ qua một cái liền run tới run lui như gà mắc mưa.

Hiện tại dùng năm phần lực hẳn là không sai biệt lắm.

Nghĩ xong Bách Thần liền nhanh chóng ra quyền đánh về đệm hương bồ.

“Phanh” một tiếng trầm vang, Lạc Lan Dạ nhíu mày lui về phía sau hai bước.

“Lạc đại nhân, ngươi không sao chứ?” Bách Thần vội vàng tiến lên dò hỏi.

Lạc Lan Dạ đem đệm hương bồ thả xuống đất, sờ sờ ngực, lộ ra biểu tình hiểu rõ tươi cươi: “Quả nhiên rất đau, Bách công tử phân tích có lý, loại phương pháp này đích xác có thể thực hiện.”

“Kỳ quái, bọn họ đều là thành viên trong tiểu đội đội một, đều hỗ trợ lẫn nhau như thủ túc, ai lại làm ra việc tàn bạo âm độc này?” Khang Vương vuốt râu, vẻ mặt khó hiểu.

Tiêu Lẫm nói: “Không thể chỉ dựa vào một hướng bọn họ nói mà phán đoán, đến tột cùng sự thật như thế nào chỉ có trải qua điều tra mới có thể sáng tỏ rõ ràng.”

“Tiêu tiểu công tử nói đúng.” Lạc Lan Dạ gật đầu tán đồng, “Việc quan trọng nhất khi tra án chính là xem chứng cứ.”

Khang Vương gõ gõ ngón tay lên mặt bàn chạm ngọc của Khâu đại phu: “Chúng ta đã bỏ xót một điều. Nếu La Tam vẫn luôn bị đánh, thế vì sao hắn lại không báo cáo chuyện này lên cấp trên? Đã bị đánh đến gần chết vậy mà không rên một tiếng, hôm nay còn cố chống đỡ đi huấn luyện như mọi ngày, thật không hiểu hắn bị gì?”

Bách Thần nói: “La Tam bị đánh mà còn cố giấu nhất định là do có nguyên nhân. Hoặc là hắn không có khả năng phản kháng người đánh, hoặc là do chính hắn cam tâm tình nguyện.”

“Ai lại muốn chịu nỗi đau da thịt khốn khổ như thế?” Tiêu Xuyên nãy giờ vẫn im lặng mở miệng, “Ta cho rằng hơn phân nửa là do bị hϊếp bức, là hắn không phản kháng người đánh được.”

Ai sẽ làm cho một binh lính bình thường sợ đến mức không dám phản kháng?

Tất nhiên là lãnh đạo của cậu ta.

Ở trong quân doanh, binh lính phải phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp. Nếu tiểu tử La Tam bị nhắm trúng, cậu ta cũng chỉ có thể cam chịu thừa nhận mà thôi.

Sắc mặt Khang Vương lập tức biến sắc, ông nhìn Triệu tướng quân, “Ta không biết quân đội ta lấy làm tự hào lại ẩn tàng một tên nham hiểm có ham muốn cuồng bạo gϊếŧ người như vậy?”

“Vương gia bớt giận.” Triệu tướng quân khổ đến không nói nên lời, lão như thế nào đột nhiên biến thành con thiêu thân, vội nói không ngừng: “Thuộc hạ lập tức đi tra quản sự, phó quản sự và đội trưởng Ưng đoàn.”

“Đem bọn họ đến đây cho ta.” Khang Vương hừ lạnh một tiếng, “Ta muốn đích thân tra hỏi.”

“Vâng.” Triệu tướng quân khom người, lại nói, “Sẽ mất thời gian một chút, thỉnh Vương gia chờ.”

Sau khi Triệu tướng quân ra ngoài, Lạc Lan Dạ đứng dậy dò hỏi: “Có cần hạ quan lánh mặt không ạ?”

Ở tân triều, quân đội có một bộ hệ thống tư pháp riêng, Hình bộ cũng vậy, Đại Lý Tự cũng thế, cả ba không có quyền can thiệp lẫn nhau.

Việc này tương đương với “việc nhà” của Khang Vương. Có người nào lại hy vọng việc nhà mình bị người khác vây xem, vì thế Lạc Lan Dạ tự động hỏi một tí, để tránh phạm vào điều kiêng kị.

Khang Vương xua tay, “Chỉ là tra hỏi một chút thôi, Lạc đại nhân không cần lánh mặt.”

“Phụ thân.” Tiêu Lẫm nói, có ý nhắc nhở, “Có khả năng cả ba người đều không thừa nhận bản thân đã đánh binh lính, trực tiếp hỏi như vậy cái gì cũng không hỏi ra.”

Có ai thiếu não đến mức hỏi một cái liền thừa nhận không? Thừa nhận thì chuẩn bị tinh thần chờ quân pháp đem đi xử trí đi.

“Không sai.” Khang Vương vuốt vuốt râu nói, “Vậy phải đổi phương thức tra hỏi khác mới được.”

—— tấn. Giang. Văn. Học. Thành. Nguyên. Sang. Đầu. Phát ——

Qua một hồi, ba gã binh lính cao to đi theo Triệu tướng quân đi vào lều.

“Tướng quân!” Ba người đồng thời hành lễ.

Khang Vương ngồi trên ghế, ánh mắt hướng ba người bọn họ nhất nhất xẹt qua, cuối cùng chậm rãi nói, “Miễn lễ.”

Bốn người Lạc Lan Dạ ngồi ở nơi Khâu đại phu chuyên bốc thuốc, nơi này cách khoảng nhỏ với khu khám bệnh bên Khang Vương đang ngồi một chút.

Tuy Khang Vương nói không cần lánh mặt nhưng bọn hắn vẫn nên ngồi xa một chút để thể hiện sự tôn trọng.

Vị trí Bách Thần ngồi vừa may có thể thấy cảnh tượng phía bên kia.

Trong ba gã binh lính này, có hai người nhìn qua oai hùng có khí tràng cường đại bất phàm, người còn lại là hắc tráng sĩ hồi nãy đem La Tam đến đây.

Người này nhìn qua thành thật hàm hậu nhưng khí chất chỉ thường thường, phỏng đoán hắn ta là đội trưởng tiểu đội đội một, còn hai vị kia là quản sự và phó quản sự Ưng Đoàn.

Nhìn thần sắc ba người đều không có dị thường.

“Hôm nay gọi các người đến đây là muốn hỏi một vài việc.” Khang Vương nhìn binh lính oai hùng mặt không có vẻ xu nịnh, “Trần Mạc Nhiên, ngươi là quản sự Ưng Đoàn, vậy ngươi đối với các bộ hạ có quen biết sâu sắc không?”

“Khởi bẩm tướng quân, thuộc hạ thường ngày chỉ lo quản lý chuyện thao luyện thi đấu, liên hệ với mười đội trưởng của các đội tương đối chặt chẽ, còn đối với các binh lính còn lại thì không giao thiệp nhiều. Nhưng mà phó quản sự phụ trách việc xin nghỉ phép lại có quan hệ với các binh lính sâu hơn chút.” Quản sự Ưng Đoàn Trần Mạc Nhiên không đi loanh quanh, nói cũng thật trực tiếp.

Có thể hiểu rằng: Hắn ta chỉ lo chuyện đại sự, không có giao thiệp hay một chút hiểu biết gì đối với cấp dưới.

“Ngươi có biết La Tam không?” Khang Vương quay đầu hỏi phó quản sự.

“Khởi bẩm tướng quân, La Tam thuộc đội một có biểu hiện nổi bật, vì thế thuộc hạ có chút ấn tượng với hắn.” Phó quản sự để râu nên thoạt nhìn có chút bưu hẵn, gã chắp tay nói: “Thể năng và kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của La Tam rất tốt, tính cách thì cũng rất ôn hòa, ở chung với các cấp trên lại rất hòa thuận, Vương Phúc cũng thường xuyên khen hắn.”

Vương Phúc chính là hắc tráng sĩ kia, gã ta là đội trưởng đội một.

Khang Vương gật đầu, lại hỏi Vương Phúc: “Gần đây La Tam có biểu hiện gì kỳ lạ không?”

Nói xong ông nhìn chằm chằm mặt Vương Phúc.

Vương Phúc có biểu tình mất tự nhiên trong nháy mắt, sau đó gã ta lắc đầu: “Không có, hắn không có biểu hiện gì bất thường cả.”

“Lớn mật!” Khang Vương đột nhiên đập bàn một cái rất to, mặt bàn có vài chén trà thế nhưng cũng bị lực đạo này văng xuống đất, toàn bộ đều bị rơi xuống vỡ tan nát, “Chuyện đến nước này còn dám gạt ta?!”

Khang Vương nổi trận lôi tình, quản sự và phó quản sự Ưng Đoàn đều bị dọa nhảy dựng.

Trần Mạc Nhiên biết có người bị trọng thương ở đội một, hiện tại thấy Khang Vương đột nhiên nỗi bão, lập tức dlập tức quát lớn Vương Phúc: “Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì? Việc La Tam bị thương có liên quan đến ngươi đúng không?!”

“Thật oan uổng cho thuộc hạ!” Vương Phúc bùm một tiếng liền thấy gã ta quỳ trên mặt đất, hô to oan uổng, “Thuộc hạ căn bản còn không biết La Tam bị thương nữa kìa!”

Phó quản sự tiến lên cầu tình: “Tướng quân, có phải việc này tính sai rồi hay không. Vương Phúc là người hàm hậu lại rất thành thật, đối với cấp dưới thân như huynh đệ, không giống kiểu người có thể ẩu đả với cấp dưới.”

Khang Vương không nói.

Trần Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Tri nhân tri diện bất tri tâm. Nhìn qua Vương Phúc người này thành thật, nhưng ai biết sau lưng hắn lại lén lút làm ra chuyện gì? Lão Ngô a, không cần người làm người hiền lành đâu. Hắn là lãnh đạo trực tiếp của La Tam, ngoại trừ hắn thì còn ai có thể đem La Tam đánh thành như thế?”

“Oan uổng a tướng quân, ta thật là oan uổng!” Vương Phúc gấp đến độ mặt mày đỏ bừng, khóc ra nước mắt.

“Vương Phúc, ngươi đứng lên đi.” Khang Vương đột nhiên nói.

Vương Phúc ngây ngẩn cả người, dường như nghe không hiểu nhìn Khang Vương.

“Tướng quân…..”

Khang Vương vuốt chòm râu, cười nói: “Đứng lên đi.”

Phó quản sự chạy nhanh đến kéo Vương Phúc lên, “Kêu ngươi đứng lên thì mau đứng lên đi.”

Sau khi Vương Phúc đứng lên, mấy người Bách Thần từ chỗ bốc thuốc đi tới.

“Tướng quân, đây là có ý gì?” Trần Mạc Nhiên có chút ngạc nhiên, “Không phải hắn chính là hung thủ sao, vì cái gì mà thả hắn ra?”

Bách Thần nhìn hắn cười cười, “Không, Vương đội trưởng không phải hung thủ, là ngươi mới đúng.”

……………..

5/2/2020