Chờ Hề Thanh Thanh giúp nấu cơm xong, người họp ở bộ phận đại đội cũng đã trở lại.
Lúc ăn cơm, Tề Lan Hoa mở miệng hỏi: "Buổi chiều các người ở đại đội bộ thảo luận cái gì thế?"
Cố Trung Hoa gặm một miếng bánh bột ngô, mơ hồ nói: "Là nói chuyện tưới đất, đợi hai ngày nữa vẫn không mưa đại đội sẽ tổ chức tưới đất.”
“Ôi trời! Đất khô lắm rồi, hy vọng trời mưa nhanh đi. Tưới nước không phải là chuyện dễ gì, chỗ chúng ta cũng không có giếng máy.”
“...”
Sau khi ăn cơm no nê, Hề Thanh Thanh vừa định quay về phòng nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm thấy trên người có gì đó không ổn.
Nhanh chóng chạy vào nhà xí, cúi đầu nhìn, không khỏi nhớ tới câu cửa miệng kia của Cố Viễn Hàn: Phụ nữ, đúng là rắc rối!
Khoanh chân chạy về phòng, cô tìm khắp các hộp và tủ, cuối cùng cũng tìm thấy vải đến tháng trong ngăn tủ, thay qυầи иᏂỏ dính máu sau đó dùng.
Cái qυầи иᏂỏ này cũng là bản thân cô tự làm, người ở nơi này hình như đều không có thói quen mặc món đồ này, hay nói cách khác họ không có điều kiện mặc thứ này.
Dù trời nóng đến đâu thì người khó tính cũng chỉ mặc quần dài qua đùi, còn người không kỹ tính thì mặc thẳng quần ra ngoài luôn.
Nguyên thân này tốt xấu gì cũng được nuông chiều mà lớn, sao tố chất của cơ thể này lại tệ như vậy! Lúc bình thường tay chân lạnh cũng không sao, dù sao cũng là mùa hè, trên người Hề Thanh Thanh không hay đổ mồ hôi, coi như là một điểm tốt.
Nhưng lúc này bụng cô đã bắt đầu đau.
Ngày mai phải đi hợp tác xã mua bán một chuyến, lại mua chút đường đỏ gì đó, ngoại trừ sữa mạch nha, đồ ăn thức uống cô đều ăn hết rồi, nếu không thì công năng không thể tích lũy nhanh như vậy.
Đang lúc Hề Thanh Thanh ôm bụng muốn đặt quần áo nhỏ dưới đáy chậu quần áo đã cởi ra mang đi giặt thì Cố Viễn Hàn lại gõ cửa.
Không chịu được việc anh cứ gõ cửa, cô chỉ có thể mở cửa cho anh tiến vào. Câu đầu tiên sau khi Cố Viễn Hàn nhìn thấy Hề Thanh Thanh chính là: "Sao hôm nay em không tắm thế? Còn khoá cửa làm gì vậy?”
Ai bảo cô mỗi ngày đều giám sát chính mình một ngày phải tắm hai lần, bằng không sẽ không cho lên giường!
Hừ hừ! Bị anh bắt được rồi này, cô đúng là một bao cám bọc phân ngựa - mặt ngoài sáng sủa bóng loáng.
Hề Thanh Thanh không muốn nói chuyện với anh, cũng không biết vì sao mà mỗi ngày anh cứ tự mình chuốc lấy chuyện, đầu óc không xứng với vóc dáng bên ngoài, cho dù cho cô làm gì, đối phương đều sẽ phải trả thù lại.
Cô đẩy anh sang một bên, bưng chậu đi ra ngoài.
Cố Viễn Hàn ở lại trong phòng vẻ mặt không hiểu gì cả. Mấy ngày nay mình và cô cãi nhau thành thói quen rồi, sao bỗng nhiên lại không nói lời nào, chuyện gì xảy ra vậy chứ?
Hề Thanh Thanh ở bên ngoài quan sát một phen, thấy trong sân không có ai, vội vàng múc chút nước, lấy quần áo phía trên ra, bắt đầu giặt đồ nhỏ.