Nếu đánh nhau thì chưa chắc ai là người chịu thiệt.
Bây giờ cô sẽ khởi nghĩa, xin hãy gọi cô là Nữu Hỗ Lộc… Thanh Thanh.
Cố Viễn Hàn nhìn thái độ kiên quyết của Hề Thanh Thanh, quay đầu đi ra ngoài, miệng còn lầm bầm: "Phụ nữ đúng là rắc rối.”
Không đánh nhau khiến cô hơi tiếc nuối, dường như người đàn ông cay nghiệt kia không phải là loại người có khả năng bạo lực gia đình. Mặc dù ngày đó đến khu thanh niên trí thức cô đã bị ngất, mơ hồ nghe thấy rằng không phải anh không đánh phụ nữ, anh còn đá bay cả Vương Tam Hoa.
Từ đó về sau, cô sợ xảy ra xung đột với anh, rồi lại bị đá một cú… Dù sao cơ thể này cũng yếu ớt quá, sức lực còn chưa hồi phục, nếu xảy ra xung đột, cô sẽ phải gánh chịu thiệt thòi.
Xem ra mình phải thay đổi chiến lược rồi, quan sát tiếp đi thôi.
Một lát sau Cố Viễn Hàn tắm rửa xong trở về. Vì để tiện cho người trong nhà tắm rửa nên nhà họ Cố đã dựng một cái lều, còn phân chia khu nam nữ. Đối với nông thôn lúc này mà nói, xem như rất tiên tiến.
Lau mái tóc ướt sũng, Cố Viễn Hàn trừng mắt nhìn Hề Thanh Thanh: "Như vậy được rồi chứ?”
Cũng không đợi cô trả lời, anh lập tức leo lên giường sưởi nằm.
Vừa mới bắt đầu, Hề Thanh Thanh không để ý tới anh, sau đó suy nghĩ một chút về thái độ của chị dâu hai ngày nay cô mới nhỏ giọng hỏi Cố Viễn Hàn: "Anh nói xem tại sao chị dâu cả lại dễ nói chuyện như vậy nhỉ? Sao lại nghe lời mẹ như thế?”
Cố Viễn Hàn liếc mắt nhìn cô một cái, cũng không trả lời vấn đề cô hỏi: "Em không thấy mẹ và chị dâu cả có cái gì giống nhau sao?"
Có gì giống nhau? Cùng giới tính à?
Dáng vẻ của hai người đâu có giống! Tính cách cũng khác xa, một người nhìn rất hung dữ, một người nhìn rất thành thật.
Hề Thanh Thanh lắc đầu.
“Ngốc! Giống họ đấy!"
Hề Thanh Thanh vẫn chưa hiểu lắm.
“Mẹ chúng ta là cô của chị dâu cả.”
“Cái gì? Vậy chẳng phải là kết hôn cận huyết sao?”
Hề Thanh Thanh có hơi ngạc nhiên, nhìn Cẩu Đản Nhi và Lư Đản Nhi cũng không khiếm khuyết chỗ nào.
"Cái gì mà kết hôn cận huyết, cha của chị dâu cả là con nuôi của ông ngoại chúng ta. Năm đó quê nhà mẹ bị nạn đói, mẹ và chị dâu cả cùng chạy nạn. Lúc ấy một cô gái mới lớn mang theo một đứa bé, em ngẫm nghĩ thử khó khăn biết bao?"
Hề Thanh Thanh gật đầu, đúng là rất vất vả.
Như là mở đầu câu chuyện, Cố Viễn Hàn nói tiếp: "Năm đó mẹ chúng ta mang theo chị dâu cả đến đây/ Mà cũng bởi vì mang theo một đứa bé, nên đến hai mươi hai vẫn chưa kết hôn. Cho đến khi cha nhìn trúng mẹ, không để ý chuyện mẹ mang theo chị dâu cả, mẹ với chị dâu cả mới tính là có một gia đình. Chị dâu cả do mẹ một tay nuôi lớn, không phải ruột thịt mà còn hơn cả vậy. Sau đó anh cả nhìn trúng chị dâu cả, vì để sau này có thể theo chăm mẹ dưỡng già nên chị ấy mới kết hôn với anh cả.”