Cao Tú Quyên vừa thấy Lý Văn Kiều trở về như thấy cứu tinh. Cô ấy xoa tay bước tới đón Lý Văn Kiều.
"Văn Kiều, để tớ giúp cậu một tay!" Cao Tú Quyên vừa vọt về phía Lý Văn Kiều vừa giúp cô xách đồ.
Tuy Lý Văn Kiều không cần giúp đỡ nhưng cô cũng không từ chối. Vì đôi khi sự giúp đỡ thích hợp từ bạn bè có thể khiến tình bạn càng thêm khắn khít.
Cốc Đinh Lan thấy vậy cũng xông tới muốn giúp đỡ Lý Văn Kiều, ngay cả Liên Tú Tú đang ngồi xổm trong góc đếm kiến thấy Cốc Đinh Lan xông tới giúp đỡ thì cô ta cũng không muốn tách rời quần chúng chạy tới giúp Lý Văn Kiều.
Lý Văn Kiều và Cao Tú Quyên mỗi người đang xách một bên của gói bưu phẩm, Cao Tú Liên và Cốc Tú Lan giành nhau muốn xách cùng một bên, giành tới giành lui lại bắt đầu cãi nhau.
Lý Văn Kiều thấy hơi đau đầu, bất đắc dĩ nói một câu: "Không cần đâu, tự tôi làm được."
Cao Tú Quyên, Cốc Đinh Lan và cả Liên Tú Tú liền trăm miệng miệng một lời: "Không được! Tôi/tớ muốn giúp."
Nếu có thể, Lý Văn Kiều đúng là muốn đuổi bọn họ đi hết.
"Tớ muốn xách bên này!"
"Tôi cũng muốn xách bên này!"
"Cô tránh ra, tôi chính là muốn xách bên này, tại sao cô không đi xách bên kia?"
"Vậy tại sao cô không đi xách bên kia. Cô đúng là cố tình gây sự!"
"Cô mới cố tình gây sự ấy, cô ở đây chỉ khiến Lý Văn Kiều vướng chân vướng tay."
"Cô mới vướng chân vướng tay. Nếu không tại cô, tôi đã giúp Lý Văn Kiều xách đồ về phòng từ đời nào rồi!"
Lý Văn Kiều và Cao Tú Quyên liếc mắt nhìn nhau. Sau đó mỗi người giơ tay đẩy bọn hai người kia ra, thành công xách đồ về phòng.
Trong khi đó hai người kia vẫn còn cãi nhau ầm ĩ trong sân: "Cũng tại cô. Lần này tôi lại không giúp được Lý Văn Kiều rồi. Tôi đã nói tôi phải đền ơn cô ấy."
"Cũng vì cô mà tôi mới không có cơ hội phát huy tinh thần giúp người làm niềm vui của mình đấy."
Giang Văn đang ôm sách ra khỏi phòng sách rót nước uống thấy hai người bọn họ lại đang cãi nhau, muốn đi khuyên.
"Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa. Chúng ta phải đoàn kết."
Ai ngờ hai người kia lại cùng trả lời: "Ai cần anh lo!"
Giang Văn cảm thấy rất tổn thương.
Cốc Đinh Lan phản ứng nhanh, lập tức nói với Giang Văn: "Thật ngại quá, thanh niên trí thức Giang, tôi thấy anh nói rất đúng. Chúng ta là thanh niên trí thức, phải đoàn kết thương yêu nhau. Anh đang đọc sách à? Gần đây tôi cũng muốn học tập, còn thở là còn học. Nếu tôi có chỗ nào không hiểu, có thể đi hỏi anh được không?"
Giang Văn lập tức gật đầu nói được.
Liên Tú Tú như phát hiện ra được gì, vội vàng nói mình cũng muốn tham gia học tập thảo luận. Giang Văn lập tức đề nghị thành lập nhóm học tập ba người.
Cốc Đinh Lan liếc nhìn Liên Tú Tú, sau đó đồng ý với đề nghị của Giang Văn.
Lý Văn Kiều dọn dẹp đồ xong thì nằm rạp trên giường. Cô có linh cảm, chỉ cần Cốc Đinh Lan và Liên Tú Tú ở đây này nào là ngày đó cô sống không yên. Cô rất muốn dọn khỏi nơi này.
"Cậu nói xem sao hai người đó lại hăng như vậy? Hễ gặp mặt là cãi nhau." Cao Tú Quyên vừa trải giường vừa hỏi Lý Văn Kiều.
Lý Văn Kiều miễn cưỡng trả lời một câu: "Có lẽ chờ hôm sau làm việc xong thì mệt đến không còn sức cãi nhau nữa."
Lý Văn Kiều dùng thần thức tiến vào không gian. Kiểm tra xem hệ thống có gì mới không. Còn thiếu năm mươi tệ nữa là cô có thể mở cửa hàng được rồi.
"Ông trời ơi, mau cho người tới cứu con để con có thể mở cửa hàng đi!" Lý Văn Kiều âm thầm hò hét.
Ký túc xá Xưởng cơ khí Số Một của thành phố Giang Châu. Hôm nay Cố Tân Dư được nghỉ. Chỉ thấy dáng người tuấn tú của anh đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, những ngón tay trắng nõn với khớp tay rõ ràng đang nghịch hòn đá màu đỏ mà anh đã nhặt được cách đây hơn nửa tháng.
Thầy của Cố Ân Dư là Mãn Kỳ Chí bị kẻ gian hãm hại đày đến nông trường hẻo lánh lớn ở phía Bắc. Mãn Kỳ Chí là nhân viên nghiên cứu khoa học cao cấp. Ông ấy là người đức cao vọng trọng. Cố Tân Dư là sinh viên mà ông ấy yêu thương coi trọng nhất. Sau khi cha mẹ Cố Tân Dư qua đời, Mãn Chí Kỳ đã đón anh về nhà ở, nên ông ấy vừa là ân sư vừa là cha của anh.