Chương 34: Trời Đất Ơi, Nhanh Đi Tìm Tỷ Tỷ Ngốc Của Bé Đi!!!

Tiểu Trình An đột nhiên gào khóc khiến vυ" nuôi, Thẩm Anh và cả Trình Dục Xuyên đang ngồi bên cạnh học viết chữ hết hồn, vội vàng tiến lại gần nhìn cậu.

Cậu nhóc với khuôn mặt ngái ngủ đỏ bừng nằm trên giường nhỏ, tay chân đạp loạn xạ oa oa khóc.

Thẩm Anh vội vàng ôm cậu lên hỏi: "Làm sao vậy? Sao con lại khóc? Gặp ác mộng sao?"

Trình An thầm nói nếu chỉ là ác mộng thì tốt rồi, nhưng e rằng không chỉ là ác mộng, bởi vì mở đầu của cơn ác mộng là nhị tỷ cậu đi hái hoa móng tay!

"Oa oa ~~~"

Nghĩ vậy Trình An càng khóc lớn tiếng hơn, nhưng chỉ là khóc cũng không được, ai biết cậu khóc cái gì đâu, cho nên Trình An vội vàng vừa khóc vừa cố gắng phát âm.

"A ~ oa ~ thiết* ~ oa ~~~"

*Nguyên văn là 切 (qiē): nói ngọng chữ ‘tỷ’(姐-jiě)

Thẩm Anh vẫn không rõ nguyên nhân ôm cậu dỗ dành: "Được rồi được rồi, An An đừng khóc nha, không có việc gì, không có việc gì!"

Trình An không để ý tới lời dỗ của bọn họ, tiếp tục vừa khóc vừa kêu: "Kỷ ~ oa ~ tiết ~ oa ~ tỷ!"

Khi chữ cuối cùng phát ra, tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, kể cả bản thân Trình An.

Sau đó, cậu phản ứng lại, lập tức mừng rỡ, sau đó càng cố gắng phát âm: "Tiết ~ tỷ ~ tỷ tỷ ~"

Thẩm Anh bọn họ cũng hoàn hồn.

Bà vυ" kích động nói: "Ôi, tiểu công tử nhỏ như vậy, mới ba tháng tuổi đã biết gọi tỷ tỷ? Giỏi quá đi mất!"

Thẩm Anh cũng rất kinh hỉ sửng sốt.

Sau đó bà vυ" lại bất ngờ nói: "Nhưng không nghĩ tới người đầu tiên tiểu công tử gọi được lại là tỷ tỷ, ta còn tưởng sẽ là ca ca, dù sao ngày thường nhị công tử ở cùng tiểu công tử nhiều nhất."

Tiểu Trình Dục Xuyên vốn nghe thấy Tiểu Trình An biết gọi người cũng rất vui vẻ, nghe vậy hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Tiểu Trình An được Thẩm Anh ôm trong lòng háo hức nháy mắt tụt xuống.

Trình An gấp muốn chết, bây giờ là lúc để thảo luận chuyện này sao?

"Oa oa ~ tỷ ~ tỷ tỷ ~~"

Thẩm Anh nghe lời bà vυ" nói thì hơi ngạc nhiên, sau đó lại liếc mắt nhìn Trình An trong lòng mình gọi tỷ tỷ khóc không ra hơi, rốt cuộc phát hiện ra có gì đó không đúng, nhíu mày nghi hoặc nói: "Đúng vậy, An An hẳn là học cách gọi ca ca trước mới đúng? Sao lại biết gọi tỷ tỷ trước, hơn nữa còn không ngừng khóc lóc gọi tỷ tỷ?"



Bà vυ" nghe vậy sửng sốt, cũng chợt nhận ra, chuyện này không bình thường, sau đó nàng nghĩ đến cái gì, theo bản năng nói: "Bình thường tiểu công tử rất ngoan không có như vậy, hôm nay lạ quá, ta nghe lão nhân trong thôn nói trẻ con trước ba tuổi hay mèo chó các kiểu đều có thể nhìn thấy thứ người thường nhìn không thấy, không phải là nhị cô nương xảy ra chuyện gì đấy chứ?"

Nàng vừa dứt câu, toàn bộ căn phòng bỗng im bặt.

Thẩm Anh nghe vậy ngẩng đầu lên mặt mày lạnh lùng nhìn nàng.

Tiểu Trình Dục Xuyên nghe vậy cũng lập tức quên luôn thất vọng, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía bà vυ".

Bà vυ" giật mình, vội vàng bịt miệng lại, nhỏ giọng nói: "Những lời tôi nói vừa rồi, có lẽ chỉ là nói nhảm thôi."

Tiểu Trình An cũng giật mình, sau đó hoàn hồn lại tiếp tục khóc lớn.

Phải đó, phải đó! Ta khác thường như vậy chắc chắn là có quỷ! Nhanh lên, đi tìm tỷ tỷ ngốc nghếch cho ta đi!

Sự lạnh lẽo trong mắt Thẩm Anh không phải nhằm vào bà vυ", nhưng nghe vậy cũng không để ý giải thích quá nhiều, y liếc mắt nhìn Tiểu Trình An vẫn đang oa oa khóc lớn, suy nghĩ có căn cứ thà tin còn hơn không, buông Tiểu Trình An xuống, nói: "Các ngươi trông An An, ta ra ngoài tìm Mộc Tuyết xem."

Dứt lời, xoay người liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bây giờ chỉ mới bước vào tháng năm, hoa móng tay không nở nhiều, trong thành càng nhiều người lại càng ít hoa, muốn tìm thấy thì phải ra ngoài thành.

Thẩm Anh ra khỏi cửa, chân dài chạy thẳng tới cổng thành.

Cùng lúc đó, thiếu nữ đội mũ trùm đầu, đeo khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt bước nhanh đến chỗ đám ăn mày tụ tập trong thành, lớn tiếng nói với bọn họ: "Có người đang phân phát rất nhiều bánh mì trong miếu sơn thần ngoài thành, các ngươi còn không mau đi tranh thì không kịp nữa đâu!"

"Có bánh! Ta muốn ăn, đã mấy ngày rồi ta chưa được ăn cơm!"

"Tránh ra, đừng có làm vướng chân ta!"

"Các ngươi đừng chạy nhanh thế, chừa lại cho ta một ít với!

Một đám ăn mày đói bụng nhiều ngày nghe vậy, mắt sáng ngời lập tức nhao nhao đứng dậy, chạy ra ngoài thành.

Thẩm Anh rất quen thuộc đường ngoài thành, y thường xuyên ra ngoài đốn củi, biết chỗ nào có nhiều hoa móng tay, ra khỏi cửa thành chạy thẳng về phía đỉnh núi có nhiều hoa móng tay, chưa đi tới chân núi đã thấy cách đó không xa có một người ngồi xổm dưới gốc cây lớn trước miếu sơn thần, chỉ thấy người nọ từ xa xa nhìn thoáng qua về phía y, đột nhiên đứng lên sải bước về phía miếu sơn thần.

"Này, đại ca!"

Thẩm Anh ngạc nhiên, theo bản năng gọi hắn ta, đi tới bên kia, muốn hỏi hắn ta có gặp qua nữ nhi mình hay không. Lại thấy người nọ nghe thấy tiếng gọi của mình, không chỉ không dừng lại, chân bước càng nhanh hơn, cho đến khi đi tới trước miếu sơn thần, không biết lần mò cái gì trước cửa miếu sơn thần đang đóng, sau đó quay người bỏ chạy.

Thẩm Anh cả kinh, trực giác thấy người này có gì đó bất thường, thấy hắn ta sắp rẽ vào rừng cây, y cúi đầu nhìn hòn đá bên chân mình, híp mắt nhấc chân.



"A ——"

Một viên đá bất ngờ bay từ phía sau đập trúng chân nam nhân, nam nhân đang vội vàng chạy trốn đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Thẩm Anh nhân cơ hội sải bước tới, một tay nhấc người dưới đất lên.

Nam nhân kia theo bản năng muốn đánh trả, một nắm đấm sắp đánh vào mặt Thẩm Anh.

Thẩm Anh nghiêng đầu né tránh, giơ tay lên dễ dàng tiếp được nắm đấm của hắn ta.

Tay kia của nam nhân lại đánh về phía Thẩm Anh, Thẩm Anh túm lấy cánh tay hắn, xoay một vòng trực tiếp khóa lại trên lưng hắn ta, siết chặt tay hắn ta dỡ bỏ lực đạo, bảo hắn ta yên phận.

Lúc này nam nhân tức giận hét lên: "Song nhi ti tiện nhà ngươi mà lại dám đánh trả! Ta phải tới quan phủ báo cáo ngươi, muốn ngươi đền mạng!"

Thẩm Anh tay không nhúc nhích, ngoài miệng lại rất lễ phép nói: "Xin lỗi, ta không cố ý mạo phạm, chỉ là muốn hỏi xem ngươi có gặp nữ nhi của ta hay không."

Nam nhân lập tức không chút nghĩ ngợi hung hăng nói: "Không thấy, ta không gặp thiếu nữ nào trên đường đi hết."

Thẩm Anh ánh mắt lạnh lẽo nói: "Thật sao? Vậy ta còn chưa nói nữ nhi ta bao nhiêu tuổi, sao ngươi biết nó là một thiếu nữ? Mà không phải là một cô nhóc?"

Nam nhân nghe vậy sắc mặt đột nhiên biến đổi, phát hiện mình lỡ miệng, theo bản năng cuống quít im miệng.

Lực trên tay Thẩm Anh càng mạnh hơn, lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi một lần nữa có từng gặp nữ nhi của ta không?"

Nam nhân lập tức kêu lên đau đớn: "A! Đau! Đau! Đau quá! Ngươi mau buông tay, gặp rồi gặp rồi! Không phải vụиɠ ŧяộʍ với tình lang ở trong ngôi miếu cũ nát kia sao?"

Thẩm Anh sửng sốt, thần sắc chợt biến đổi, quay đầu nhìn về phía miếu sơn thần cách đó không xa.

Ngay sau đó nam nhân hét lên: "Là nữ nhi của ngươi không biết xấu hổ tới ngôi miếu đổ nát ở ngoài thành này vụиɠ ŧяộʍ với tên nam nhân phóng túng, ta mới vô tình bắt gặp, không liên quan gì tới ta, ngươi thả ra ra!"

Thẩm Anh nghe vậy vẻ mặt lạnh lùng, trực tiếp giơ tay lên, dùng tay đập vào cổ hắn ta một cái liền đánh người ngất xỉu, sau đó nắm cổ áo kéo người qua ném dưới tàng cây, rồi mới sải bước đi về phía miếu sơn thần.

Nữ nhi của y sao y có thể không hiểu chứ? Đánh chết y cũng không tin nữ nhi sẽ vụиɠ ŧяộʍ với người khác ở bên ngoài, y không tin người vụиɠ ŧяộʍ bên trong là nữ nhi của y, cho dù là thật, vậy chắc chắn có liên quan đến nam nhân lén lén lút lút này.

Thẩm Anh đi tới cửa, nhìn cửa miếu sơn thần xiêu vẹo sắp đổ mà ngạc nhiên, y nhớ rõ mấy ngày trước y ra ngoài chặt củi nghỉ chân ở miếu sơn thần này cánh cửa vẫn còn tốt, mới qua mấy ngày sao lại nát như vậy?

Nhưng bây giờ thẩm Anh cũng không có tâm trạng nghiên cứu kỹ chuyện này, vội vàng cao giọng gọi vào bên trong: "Mộc Tuyết? Ngươi có trong đó không? Là cha đây!"

Sau đó chờ một lát cũng không nghe thấy phản ứng gì, thậm chí một chút động tĩnh cũng không có, y hơi do dự, vừa đẩy cửa ra, nghiêng đầu nhìn rõ tình hình bên trong thì cả kinh, theo bản năng nhắm mắt lui về phía sau, đóng chặt cửa lại.