Đại phu nhanh chóng được mời tới, lính canh ngục mở cửa lao để đại phu đi vào xem vết thương cho Trình Dật, mấy người Thẩm Anh mới vội vàng đi theo.
Đại phu lật qua lật lại Trình Dật hồi, sau đó kết luận: "Vết thương ở những chỗ khác không tính là nặng, chủ yếu là vết thương trên đầu hơi nghiêm trọng, hẳn là ban đêm sẽ phát sốt, sau khi hạ sốt tỉnh lại thì không sao, nếu không sẽ có chút nguy hiểm."
Trình Mộc Tuyết nghe vậy lập tức rơi nước mắt, Thẩm Anh cũng nhíu chặt mi tâm, nhưng vẫn ôn hòa nhã nhặn tiễn đại phu đi, sau đó lại đi tìm canh ngục xin châm chước, chờ hối lộ xong hết thì cũng đã tối muộn.
Thẩm Anh nói với Trình Mộc Tuyết: "Ngươi dẫn hai đệ đệ về nghỉ ngơi đi, ta ở lại đây chăm sóc A Dật."
Trình Mộc Tuyết lo lắng không muốn đi, nhưng cũng không có cách nào, chưa kể đệ đệ cũng cần phải được chăm sóc, lính canh ngục đồng ý cho Thẩm Anh ở lại chăm nom Trình Dật đã là cực hạn, không thể nào để cả đám người họ ở lại qua đêm.
Cho nên cuối cùng nàng vẫn ôm lo lắng dẫn Tiểu Trình An và Trình Dục Xuyên rời đi.
Thẩm Anh chờ bọn họ đi rồi mới cúi đầu nhìn về phía đại nhi tử sắc mặt tái nhợt bất tỉnh đã được chuyển lên giường cỏ, trong lòng thầm nói: A Dật, cha tin chắc chắn ngươi có thể vượt qua, cha cũng nhất định sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì, đợi ngươi khỏe lại liền dẫn theo muội muội và đệ đệ đi đi, đi càng xa càng tốt, cha sẽ ở trên trời phù hộ cho các ngươi.
Dưới tình huống này, nghĩ cũng biết Thẩm Uy sẽ không dễ dàng buông tha cho Trình Dật, mà Thẩm Anh cũng không thể nào thật sự trơ mắt nhìn nhi tử y đi chết, bất kể là dùng biện pháp gì, y nhất định sẽ khiến cho Thẩm Uy thả nhi tử y ra, sau đó gϊếŧ gã.
Bên kia, dạ tiệc ở Ninh Vương phủ cũng đã kết thúc, chẳng qua cơ bản tất cả mọi người đều cao hứng mà đến, mất hứng mà về, bởi vì Ninh Vương hắn không hề xuất hiện, chỉ phái người trở về nói hắn phải thị sát cả đêm, đêm nay không về phủ, để bọn họ phụng bồi Thái phi chơi vui vẻ.
Có một đứa con bất hiếu như vậy, tối nay Ninh Thái phi có thể cao hứng mới là lạ, nhưng cũng may lần trước khi bà nói chuyện với lão thái thái Thẩm gia kia vô tình tiết lộ một câu bà cực kỳ mong có một đứa cháu, nhi tử bà thường xuyên nói hắn đã không được nữa rồi, có lấy vợ cũng vô ích để từ chối yến tiệc coi mắt mà bà đã an bài, bà cũng không biết nhi tử mình có thật sự không được hay không, nhưng dần dà, trong lòng bà đã có ý nghĩ muốn nhận nuôi một đứa cháu trai.
Hôm nay, Lão thái thái liền ôm một cậu nhóc tới cho bà, ôi, đáng yêu biết bao nhiêu, dù hơi ồn ào một chút, nhưng Ninh Thái phi thích ôm cháu trai chơi không những không chê đứa bé ầm ĩ, còn rất vui vẻ, ôm cũng không nỡ buông tay.
Thẩm lão thái thái là một người rất giỏi nhìn mặt đoán ý, lập tức mở miệng nói: "Nếu Thái phi không chê thì tối nay để tiểu tằng tôn và tằng tôn nữ này ở lại bầu bạn với Thái phi."
Đương nhiên Ninh Thái phi sẽ không ghét bỏ, vẻ mặt cao hứng đáp ứng.
"Không chê, tiểu tử tuấn tú và cô nương xinh đẹp như vậy ta thích còn không đủ, sao có thể ghét được?"
Vì vậy, Thẩm Nguyệt Kiều cùng bà vυ" và tiểu đệ đệ của nàng may mắn ngủ lại Ninh Vương phủ một đêm, sáng sớm hôm sau, Thẩm lão thái thái mới sai người hộ tống bọn họ trở về Thẩm phủ.
Khi Thẩm Nguyệt Kiều dẫn bà vυ" ôm tiểu đệ đệ rời khỏi Ninh vương phủ khỏi phải nói có bao nhiêu đắc ý, đi bộ cũng như đang trên mây, bởi vì sáng nay thức dậy nàng nghe hạ nhân trong vương phủ bàn tán, lão Thái phi có ý đưa đệ đệ nàng đến Vương phủ nhận nuôi, để Ninh Vương cưới nàng làm phi.
Mặc dù nàng không biết tại sao Ninh Vương cưới nàng làm phi, lại phải nhận nuôi đệ đệ nàng, nhưng chuyện này cũng không ngăn được nàng kích động vì sắp trở thành Vương phi.
Ninh Thái phi sai người tiễn Thẩm Nguyệt Kiều và hai tỷ đệ Thẩm Xương, nhưng bà không thể vui nổi, dù bà có dự tính gì thì cũng biết nhi tử bà chưa chắc sẽ đồng ý, nếu hắn sống chết không đồng ý, bà cũng sẽ không ép buộc nhi tử mình, dù sao nhi tử đi theo một người mẹ sinh ra ở Câu Lan Viện như bà đã phải chịu quá nhiều khổ sở nhận quá nhiều cay đắng, bà muốn hắn cưới một Vương phi là vì muốn hắn vui vẻ, sống hạnh phúc, chứ không phải vì tăng thêm gánh nặng cho hắn.
Nghĩ tới đây Ninh Thái phi nhịn không được mà rầu rĩ: "Ngươi nói xem, ngay cả thử hắn cũng không chịu thì làm sao có thể cởi bỏ khúc mắc đây?"
Ma ma bên cạnh nghe vậy nói: "Thái phi người đừng nóng vội, có lẽ Vương gia thông suốt muộn màng, chưa tới hai năm nữa sẽ nghĩ thông thôi."
Ninh Thái phi nghe vậy lại nhíu mày thở dài, suy nghĩ phiêu du sâu xa nói: "Hắn đã sớm thông suốt rồi, rất nhiều năm trước hắn đã từng nói với ta hắn muốn cưới một người làm vợ, hy vọng ta có thể đáp ứng hắn."
Ma ma kia nhịn không được do dự tò mò hỏi: "Vậy Vương gia đến nay chưa lập gia đình, là vì Thái phi không bằng lòng sao?"
Ninh Thái phi cười tự giễu, nói: "Làm sao có thể? Mặc dù đối phương là song nhi, nhưng thân phận của ta và song nhi thì có bao nhiêu khác biệt, có gì phải để ý? Là song nhi kia gai mắt con ta, y chạy trốn trước khi con ta chuộc thân để cưới y làm vợ…"
Bên kia Trình Mộc Tuyết cũng đã thức dậy, vội vàng từ trên giường bò dậy, đơn giản thu dọn xong liền nhanh chóng đi về phía phòng bếp, định nấu cơm sớm đi đưa cho cha và ca ca, vén khăn che trên thùng nước lên mới phát hiện không có nước, không khỏi nhướng mày, lập tức xách thùng nước lên, đi ra ngoài.