Chương 25: Đồng Ý Đến Ninh Vương Phủ

Thẩm Uy lảm nhảm xong nhìn khuôn mặt tái nhợt giận cũng không dám nói gì của Thẩm Anh, tâm trạng rất tốt, vừa định đưa tay khinh miệt vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú lãnh ngạo của Thẩm Anh, chợt cảm thấy trước người ướt ướt.

Gã theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó gần như lập tức lùi về phía sau với vẻ mặt ghét bỏ, đen mặt tức đến giậm chân mắng: "Con mẹ nó ngươi tiểu vào đâu đấy hả? Muốn chết à!"

Tiểu Trình An cố hết sức dặn ra.

Xè xè xè————! ! !

Tiểu vào chó già nhà ngươi chứ đâu!

Ban đầu Thẩm Anh còn chưa kịp phản ứng, y nhìn Thẩm Uy bị ướt sũng phía trước y phục vội vàng tránh ra, ngơ người cúi đầu nhìn về phía pháo đài nhỏ lộ ra đang chảy tí tách của nhi tử nhà mình, sau đó khó chịu trong l*иg ngực lập tức tiêu tán, khẽ cong môi dưới, thấy tiểu nhi tử nhà mình đã đi tiểu xong, liền xoay người ôm nhi tử rẽ vào cửa Tây.

Tiểu Trình Dục Xuyên hoàn hồn vội vàng đi theo, trước khi đi còn liếc nhìn Thẩm Uy vẻ mặt ghét bỏ cầm khăn tay luống cuống lau sạch vết nướ© ŧıểυ trên người.

Thẩm Uy lau xong vết nướ© ŧıểυ trên người, lúc ngẩng đầu lên, Thẩm Anh đã sớm ôm Tiểu Trình An đi một đoạn xa, bước vào trong viện Thẩm lão thái thái.

Dù là gã có đuổi theo cũng không thể làm gì nữa, tái mặt xoay người muốn trở về viện mình thay y phục trước. Nhưng mới đi được hai bước, gã cúi đầu nhìn nướ© ŧıểυ ướt đẫm một mảng lớn trên người mình nghĩ đến cái gì, cố nén buồn nôn, xoay người nhấc chân đi thẳng về phía cửa Tây đi vào viện của lão thái thái.

Bên kia trong gian nhà chính của Thẩm lão thái thái, Lý thị và Thẩm Nguyệt Kiều đã ngồi sẵn trong phòng cùng lão thái thái.

Lão thái thái thấy Thẩm Anh ôm Tiểu Trình An đi vào thì vui vẻ, nhưng Lý thị cùng Thẩm Nguyệt Kiều nháy mắt lạnh mặt, hơn nữa mơ hồ có chút lúng túng sốt ruột.



Nhất là khi Thẩm Anh vừa ôm Tiểu Trình An vào cửa, lúc này Thẩm lão thái thái vui mừng bảo Thẩm Anh đưa bé con cho bà ôm, hai người càng sốt ruột, giương mắt trông ngóng nhìn ra cửa, thẳng đến khi nhìn thấy Thẩm Uy vén rèm cửa đi vào mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt chờ xem kịch vui nhìn về phía Thẩm Anh.

Thẩm lão thái thái thấy Thẩm Uy đi vào thì kinh ngạc, khó hiểu hỏi: "Hôm nay ngươi không bận công vụ sao? Sao lại về sớm như vậy?"

Đương nhiên là Lý thị vừa nghe tin Ninh vương phủ gửi thiệp mời tới, Thẩm lão thái thái liền sai người đi mời Thẩm Anh, Lý thị và Thẩm Nguyệt Kiều cảm thấy suy đoán của họ quả nhiên thành sự thật, lập tức vội vàng hoảng hốt sai người đi gọi gã, gã mới trở về.

Nhưng chắc chắn Thẩm Uy không thể nói như vậy được, tiến lên thuận thế đáp: "Vâng, hôm nay công vụ không nhiều, không có việc gì liền về sớm."

Thẩm lão thái thái nghe vậy không nói thêm gì nữa, sai người đi pha trà cho Thẩm Uy, Lý thị thì vội vàng nhường vị trí đối diện lão thái thái cho Thẩm Uy.

Trình Dục Xuyên nhìn Thẩm Uy mặc y phục bị thấm ướt một mảng lớn nướ© ŧıểυ bước vào, đầu tiên hơi sửng sốt.

Sau đó hắn nhìn về phía Tiểu Trình An được lão thái thái ôm ngồi ở chủ vị, lại nhìn Thẩm Uy đi tới ngồi xuống, nghĩ đến cái gì nhíu nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã lạnh lùng trong nháy mắt càng lạnh hơn vài phần.

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn nha hoàn vừa mới đi ra cửa pha trà cho Thẩm Uy, ỷ vào vóc dáng nhỏ con, thừa dịp mọi người không chú ý chuồn ra ngoài.

Phòng trà cách đó không xa, ngay bên cạnh, Trình Dục Xuyên đi từ trong phòng ra, quay đầu liền nhìn thấy một nha hoàn bưng khay trà đi ra, đó là trà pha cho Thẩm Anh.

Trình Dục Xuyên vội vàng chạy tới, đi ngang qua cửa quả nhiên thấy nha hoàn trước đó vừa ra ngoài pha trà ở bên trong, lập tức xoay người đi từ bên kia qua, đứng ở cửa lớn tiếng gọi nàng: "Tỷ tỷ, hành lang bên kia có người tìm tỷ, nói là có việc gấp bảo tỷ mau qua đó."

Tiểu nha hoàn ở bên trong nghe vậy theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn hắn, khó hiểu hỏi: "Tỷ tỷ nào bên kia?"

Tiểu Trình Dục Xuyên vẻ mặt lo lắng chỉ về hướng nàng rẽ tới: "Bên kia, ta không biết là tỷ tỷ nào, nhưng tỷ ấy nói ta tới tìm tỷ, bảo tỷ mau đi nhanh, trễ chút nữa là không kịp đâu."



Tiểu nha hoàn nghe vậy không muốn suy nghĩ nhiều, vội vàng buông bình nước nóng trong tay chạy ra cửa, theo hướng Tiểu Trình Dục Xuyên chỉ chạy tới.

Nhưng nàng chạy đến cuối hành lang, quẹo qua quẹo lại mấy lần, cũng không thấy có ai tìm nàng, đành phải trở lại phòng trà bên kia, vừa lúc nhìn thấy tiểu nam đồng trước đó đi vào phòng bên kia, vội vàng gọi hắn lại hỏi: "Này, tiểu công tử, ta vừa mới đi qua đó, có thấy có ai tìm ta đâu?"

Trình Dục Xuyên nghe tiếng quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai lạnh lùng nhìn nàng, thờ ơ nói: "À, vừa rồi người nọ qua đây, nói là không có việc gì."

Sau đó quay đầu vào nhà.

"Rốt cuộc là ai chứ?"

Tiểu nha hoàn vẻ mặt khó hiểu nói thầm, nhưng trong lúc nhất thời nàng cũng không để ý đến chuyện này, vội vàng quay đầu đi vào bưng trà đã pha xong bước nhanh về phía nhà chính.

Trong gian nhà chính, sau khi Thẩm Uy ngồi xuống đối diện lão thái thái, lão thái thái ôm Tiểu Trình An ngoan ngoãn trêu chọc, cười nói: "Ngươi trở về cũng tốt, vừa lúc tất cả mọi người đều ở đây, ta có chuyện muốn nói, vừa rồi Thái phi phái người đưa thiệp mời tới, ba ngày sau tổ chức dạ tiệc ở Ninh vương phủ, tất nhiên Lý thị, Nguyệt Kiều với A Xương phải đi không cần nhiều lời. Ngoài ra ta còn muốn dẫn Thẩm Anh, Mộc Tuyết và An An đi cùng, ý các ngươi thế nào?"

Thẩm Anh nghe vậy thì ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng lại là Thái phi nào.

Trước đó y cũng nghe đồn chuyện Ninh vương phụng mệnh ra trấn Tần Châu.

Thẩm Anh không sợ uy hϊếp của Thẩm Uy, cho dù là ăn mày chỉ cần y không muốn cũng không ai động được đến y, nhưng y lại nuốt không trôi khẩu khí này, huống chi cái này còn liên quan đến đường làm quan của nhi tử mình, quận trưởng Vĩnh Gia là nhạc phụ của Thẩm Uy, mấy năm nay vẫn cấu kết với Thẩm Uy làm chuyện xấu, khẳng định không thể trông cậy vào, nhưng Ninh vương vừa mới đến Tần Châu, là người giám sát, vốn là giám sát quan viên địa phương, có thể thử một lần.

Nghĩ vậy, Thẩm Anh ngẩng đầu nói với lão thái thái: "Được, đến lúc đó tôn nhi đưa An An đi cùng lão thái thái."