Trình Mộc Tuyết vốn cực kỳ tức giận, vừa thấy Tiểu Trình Dục Xuyên đi ra từ trong phòng bếp, trong nháy mắt lửa giận càng bùng lên hừng hực, thuận tay nhặt một cây roi từ đống củi bên cạnh sải bước về phía Tiểu Trình Dục Xuyên.
"Quả nhiên là tiểu tạp chủng nhà ngươi, hôm nay ta nhất định phải đánh chết ngươi!"
Vừa nói nàng vừa bước nhanh tới trước mặt Tiểu Trình Dục Xuyên, vừa định giơ roi lên, muộn màng nhận ra Tiểu Trình Dục Xuyên còn đang ôm đệ đệ, nàng vội vàng buông roi xuống, giơ tay đoạt lấy Tiểu Trình An.
Vừa rồi Tiểu Trình An có chút hoang mang, nhưng vừa nhìn thấy tỷ tỷ cậu tới không có ý tốt, sao có thể làm cho tỷ tỷ được như ý, liều mạng cong hai cánh tay nhỏ bé mập mạp của mình ôm lấy cổ Tiểu Trình Dục Xuyên.
"Oa ~~~~~~"
Thẩm Anh ở trong phòng nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Trình An, vội vàng đi ra ngoài, nhìn Trình Mộc Tuyết đang thô bạo giật lấy đứa trẻ trong lòng Trình Dục Xuyên nhíu mày hỏi: "Mộc Tuyết, sao vậy? Ngươi làm cái gì vậy?"
Trình Mộc Tuyết cũng rất ấm ức, nghe thấy Thẩm Anh hỏi, lúc này rơm rớm nước mắt kể cho Thẩm Anh nghe nguyên nhân sự tình, sau đó cắn răng giận dữ nói: "Cha, hôm nay dù thế nào con cũng phải đánh chết tên tiểu tạp chủng này, cha đừng cản con!"
Thẩm Anh nghe xong sắc mặt cũng trầm xuống, chuyện liên quan đến danh tiết của nữ nhi nhà mình, đương nhiên y sẽ không bao che cho Trình Dục Xuyên, nhưng y cũng không thể đứng nhìn nữ nhi của mình tức giận đánh chết người khác, nghe vậy lập tức tiến lên nói: "Mộc Tuyết, ngươi bình tĩnh đi, ngươi không thể thật sự đánh chết hắn, vậy ngươi sẽ tự hủy hoại cả đời mình, nhưng như ngươi nói, cái nhà này quả thật không giữ hắn lại được, vậy ngươi ôm em trai, cha đem hắn đi bán."
Nghe Trình Mộc Tuyết nói xong, lúc này Tiểu Trình An rốt cục cũng biết chuyện lần này rắc rối thế nào, cậu theo bản năng muốn mở miệng giải thích, nhưng lại chỉ có thể kêu a a, không khỏi vội vàng quay đầu nhìn tiểu Trình Dục Xuyên đang ôm mình.
Trong lòng lo lắng hét lên: Anh trai à! Ngươi mau giải thích đi, lúc này rồi đừng có giả bộ lạnh lùng nữa, nếu không giải thích ngươi sẽ bị bán làm nô ɭệ, bị nhốt trong l*иg, bị người ta nuôi như chó đấy ngươi có biết không!
Tiểu Trình Dục Xuyên đương nhiên không biết, hắn không phải Trình An, không biết tương lai sẽ có vận mệnh gì chờ hắn, hiện tại đối với hắn mà nói bị bán đi làm nô ɭệ với làm nô ɭệ trong cái nhà này cũng không có gì khác nhau, cần gì phải phí lời.
Nghe Thẩm Anh nói vậy, Trình Mộc Tuyết thoáng tỉnh táo lại, gật đầu nức nở đáp: "Được, nghe theo cha, tóm lại con không muốn nhìn thấy tiểu tạp chủng này ở trong nhà nữa!"
Sau đó nàng lập tức tăng thêm sức giành lấy Tiểu Trình An trong tay Tiểu Trình Dục Xuyên.
"Oa oa oa ~~~"
Tiểu Trình An không đợi được Tiểu Trình Dục Xuyên giải thích, chỉ có thể vừa liều mạng dùng hết sức sữa mẹ siết chặt bàn tay nhỏ bé bảo vệ Tiểu Long Ngạo Thiên, vừa gào khóc.
Lần này không cần giả vờ, là khóc thật, vì tỷ tỷ của cậu kéo tay cậu rất đau, cậu cảm thấy cánh tay nhỏ non nớt của mình sắp trật khớp rồi, móng tay áp út cũng cào lên mu bàn tay nhỏ bé của cậu đau quá trời!
Trình Mộc Tuyết kéo vài cái không thể ôm Tiểu Trình An đi, theo bản năng quay đầu hướng về phía Thẩm Anh hô: "Cha, tiểu tạp chủng này ôm đệ đệ không buông tay, người mau tới giúp con kéo tay hắn ra!"
Tiểu Trình Dục Xuyên đã sớm buông tay đứng ngây ra đó, nghe vậy sững người, sau đó cảm nhận được lực trên cổ mình vẫn đang không ngừng liều mạng siết chặt, chợt hoàn hồn, máy móc nghiêng đầu, trợn tròn hai mắt nhìn bé con oa oa khóc lớn bên tai.
Thẩm Anh đi từ cửa bên kia tới, Trình Mộc Tuyết vừa dứt lời, y vừa lúc đến trước mặt bọn họ, liền cúi đầu nhìn lập tức nhíu mày gấp gáp nói: "Mộc Tuyết, mau buông tay, đệ đệ bị ngươi kéo bị thương rồi."
Trình Mộc Tuyết khom lưng khóc nước mắt lã chã căn bản không nhìn rõ, nghe Thẩm Anh nói mới theo bản năng dùng cánh tay quẹt nước mắt đi, đứng thẳng dậy liếc mắt liền nhìn thấy một đôi tay non nớt đầy máu của em trai mình, sợ tới mức cuống quít buông tay, gấp gáp khóc lóc với Thẩm Anh: "Cha, con xin lỗi, con không cố ý, con không biết là em trai…"
Lúc này Trình Dục Xuyên mới hồi phục tinh thần, hắn ôm chặt lấy đứa nhỏ đang khóc lớn trong lòng, ôm cậu thật chặt, mở miệng liền gào khóc theo.
Nhưng tiếng khóc của hắn khóc giống như tủi thân tích góp không biết bao lâu phát tiết ra mà kêu gào.
Tiểu Trình An vừa ôm hắn vừa khóc cũng bị dọa ngây người, mặc cho cánh tay nhỏ bé của cậu đau muốn chết, vẫn cuống quít ôm cổ hắn đang nghiên đầu sang chỗ khác, an ủi hôn cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của hắn.
Không khóc không khóc, không sao cả, không sao hết, đừng sợ, đừng sợ, anh trai, à không em trai sẽ bảo vệ ngươi!
Kết quả cậu càng an ủi thì tiểu Trình Dục Xuyên càng khóc dữ dội hơn.
Trình Mộc Tuyết nhìn thấy cảnh này sợ ngây người, Trình Dục Xuyên đến nhà bọn họ cũng hơn một năm, chưa thấy hắn khóc bao giờ, bất kể bọn họ đánh mắng ngược đãi hắn như thế nào hắn đều như không sao cả, kiên cường bình tĩnh không giống một đứa trẻ.
Không khóc vì biết có khóc cũng không ai đau lòng, nhưng bây giờ thì có rồi.
Thẩm Anh nhìn hai đứa trẻ ôm khóc thở dài một hơi, sau đó quay đầu nói với nữ nhi ngốc nghếch đang ngây người: "Đi mời đại phu đi."