Chương 13: Huynh Đệ Đội Địch

Trong Tây viện, Thẩm Anh đang nói với Thẩm lão thái thái chuyện Trình An muốn tắm trong tháng đầu ở cữ khiến bọn họ phải chịu thua.

Trình An nương theo lời của cha mình, lúc này liền biểu diễn cho lão thái thái một phen, đưa tay sữa nhỏ lại gần cái mũi nhỏ của mình ngửi ngửi, sau đó lại duỗi tay ra xa, cau mày đảo mắt một cái, giả bộ như ngửi mùi đến choáng váng, trực tiếp khiến lão thái thái bị chọc cười ha hả.

"Ha ha, thằng nhóc này sao có thể tức cười vậy chứ?"

Tiểu Trình An thầm nói cũng hết cách, ai bảo cha cậu với Tiểu Long Ngạo Thiên bọn họ hình như đều xem nhẹ chuyện tắm rửa cho cậu, sinh ra hơn mười ngày cũng không tắm cho cậu lần nào.

Cậu cảm thấy mình sắp bốc mùi rồi, chỉ có thể ra hạ sách này nhắc nhở bọn họ một chút, cái này cậu cũng phải mất sức chín trâu hai hổ mới được đi tắm.

Vì hình như thời cổ đại có một quy tắc, trẻ sơ sinh trong tháng ở cữ không được tắm rửa, cha cậu biết cậu muốn tắm cũng không tình nguyện tắm cho cậu đâu.

Vì thế sau đó Tiểu Trình An lại để bọn họ lĩnh giáo một chút thế nào gọi là tiếng kêu rung trời dư chấn quanh tai, khiến cha cậu bọn họ phải quỳ xuống gọi cậu là tiểu tổ tông, đàng hoàng tắm rửa cho cậu rồi mới bỏ qua, hừ!

Thẩm lão thái thái nghe xong cười đến chảy nước mắt, chỉ nói: "Ha ha, đứa nhỏ này quá lợi hại!"

Lúc này, Lý thị cùng Thẩm Nguyệt Kiều bế theo hài tử tiến vào.

Thẩm Nguyệt Kiều vừa vào cửa lập tức chạy tới thân thiết ôm cánh tay lão thái thái ngồi xuống, giống như tò mò hỏi: "Bà cố với đại bá nói chuyện gì vậy ạ? Trò chuyện vui vẻ như vậy?"

Lý thị thì vừa vào cửa liền hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Anh.



Thẩm Anh thấy Lý thị tiến vào cũng lập tức ngưng cười, trở lại dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn. Y biết mấy năm nay Lý thị vẫn hận không thể gϊếŧ chết y, chỉ là ngại sự cản trở của Thẩm Uy và Thẩm lão thái thái vẫn còn sống nên chưa từng xuống tay.

Thẩm lão thái thái đang vui vẻ, ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, nghe vậy vui mừng không kìm được cười ha hả khoe chắt ngoại bảo bối nhà mình: "Nói chuyện về sự tích anh dũng của thằng nhóc này, ngươi không biết thằng nhóc này thông minh đến mức nào đâu, cười chết lão thái bà ta."

Lý thị nghe vậy lập tức không thèm trừng mắt nhìn Thẩm Anh nữa, ôm đứa nhỏ tiến đến bên cạnh lão thái thái, không cam lòng nói: "Lão phu nhân có chắt ngoại rồi không thương chắt nội nữa sao? Tôn tức đau lòng quá."

Lúc này lão thái thái mới nhớ tới ân oán hai giữa hai người, suy tính trong lòng, tuy rằng chắt ngoại rất lanh lợi đáng yêu, nhưng cân nhắc thiệt hơn, vẫn là tôn tử quan trọng hơn một chút, lúc này nói: "Sao có thể, chắc chắn ta vẫn thương Tiểu Thẩm Xương nhà chúng ta nhất!"

Nói xong liền đưa Trình An trong lòng về phía Thẩm Anh.

Thẩm Nguyệt Kiều và Lý thị thấy thế đều có vẻ mặt đắc ý, giống như họ giỏi lắm vậy.

Trình An âm thầm trợn trắng mắt.

Thẩm Anh không thèm nhìn các nàng, trực tiếp đứng lên đưa tay ôm lấy nhi tử nhà mình.

Lão thái thái chuyển tay liền ôm lấy con trai của Lý thị, kết quả chắt trai này của bà lại cực kỳ không nể mặt bà cố, vừa mới lọt vào vòng tay của bà liền oa một tiếng khóc lớn.

Sau đó, nó ra sức khóc to, chỉ nghe "xì" một tiếng từ phía dưới cơ thể nhỏ bé của nó, một dòng chất lỏng màu vàng theo vạt áo của Thẩm lão thái thái tí tách chảy xuống đất.

Thời gian dường như đứng yên tại một khắc này.

Sắc mặt Thẩm lão thái thái nháy mắt đen như đáy nồi, Lý thị phản ứng lại, mặt biến sắc, cuống quít chạy tới bế đứa trẻ đột nhiên bị tiêu chảy.



Bà ta cũng không muốn tay bị dính phân, cho nên vô thức nhấc nửa người trên của đứa trẻ.

Đứa bé đang oa oa khóc lớn, vừa được ôm lên theo bản năng điên cuồng đạp loạn đôi chân mập mạp của mình, nhất thời khiến chất lỏng màu vàng bắn tung tóe.

Thẩm Anh thấy vậy quả quyết ôm Trình An lui về phía sau. Nhưng có vài người không thể lui được nữa, chẳng hạn như Thẩm lão thái thái và Thẩm Nguyệt Kiều ngồi trên tháp bàn.

Chỉ thấy một loạt chấm nhỏ màu vàng bay loạn, trong nháy mắt dính lên khuôn mặt chưa kịp phản ứng của Thẩm lão thái thái và Thẩm Nguyệt Kiều, còn có cả người Lý thị.

Giờ khắc này, thời gian dường như lại tiến vào trạng thái đóng băng ngắn ngủi, sau đó lão thái thái phát điên rồi, la hét như lợn chọc tiết.

"Lý thị! Ôm nhi tử ngươi cút cho ta!"

Sau đó, trong chính đường náo loạn gà bay chó sủa.

Tiếng khóc lớn của đứa bé, tiếng thét giận dữ của lão thái thái, tiếng kêu ghét bỏ tức giận của Thẩm Nguyệt Kiều, tiếng Lý thị cầu khẩn giải thích, và tiếng la dỗ dành của một đám nha hoàn loạn cào cào.

Từ khi bước vào, Trình Dục Xuyên vẫn luôn đứng ở một bên lạnh lùng làm người vô hình, bây giờ nhìn thấy tình cảnh này, khuôn mặt nhỏ nhắn cool ngầu thường ngày mơ hồ có chút rạn nứt, không tự chủ được cảnh giác nhìn về phía đứa bé trong lòng Thẩm Anh, vẻ mặt rối rắm do dự, giống như là suy nghĩ lại xem có nên vứt bỏ người bạn nhỏ này hay không.

Tiểu Trình An cũng không biết Tiểu Long Ngạo Thiên vì cậu cũng là con nít mà ruồng bỏ cậu, thấy một màn này còn có vẻ mặt sung sướиɠ khi người gặp họa.

Ha ha ~ huynh đệ đội địch, không tệ không tệ, cùng nhau xuống mồ đi!