Thẩm Uy trừng mắt nhìn bà ta nói: "Không cần biết Ninh Thái phi có xuất thân gì, bây giờ bà ấy cũng là dòng dõi hoàng tộc, chúng ta không thể khinh thường nửa phần, sau này ngươi ra ngoài nói chuyện tốt nhất tỉnh táo lên, nếu không cẩn thận chết thế nào cũng không biết."
Lý thị vốn cũng chỉ kinh ngạc tò mò, không có ý xem thường, nghe vậy tức giận hừ nhẹ nói: "Cần ngươi nói chắc, ta cũng không phải kẻ ngốc."
Thẩm lão thái thái không muốn nhìn hai phu thê bọn họ cãi nhau liền lảng sang đề tài khác: "Hôm nay trong yến hội ta nghe Thái phi nói, sau khi thu xếp ổn thỏa dự định mở yến tiệc chiêu đãi các quý phụ quý nữ danh môn ở Tần Châu, dường như có ý muốn tuyển phi cho Ninh Vương."
Thẩm Uy và Lý thị nghe vậy thì sáng mắt lên.
Nữ nhi nhà bọn họ vừa tới tuổi lấy chồng, tuy rằng Ninh Vương năm nay hai mươi tám tuổi so với bọn họ cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, đáng tuổi làm cha của nữ nhi bọn họ luôn, hơn nữa hai chân lại còn tàn tật, nhưng với thân phận, tướng mạo và tài hoa của Ninh Vương, đừng nói là hai mươi tám tuổi không đi lại được, thậm chí là bốn mươi tám không đi lại được cũng là hôn sự tốt mà nữ nhi nhà họ cầu còn không được.
Thẩm lão phu nhân liếc mắt nhìn bọn họ, tiếp tục nói: "Khi ấy ngoại trừ các cô nương, các ngươi đưa theo cả chắt trai nhỏ của ta đi, Ninh Vương không có con, Thái phi lại nóng lòng muốn ôm cháu, rất thích trẻ con."
Lý thị nghe vậy nhất thời mừng rỡ: "Vậy lần này chúng ta chẳng phải là thiên thời địa lợi lưỡng hợp sao, nói không chừng Ninh Vương này chính là nhân duyên ông trời cố ý đưa tới cho nữ nhi nhà ta đó."
Thẩm Uy nghe vậy cũng vui mừng, Ninh Vương tuyển phi, lúc ấy nhất định là muôn hoa khoe sắc, gã vốn còn lo lắng nữ nhi nhà mình không có hy vọng gì, nếu đem theo đứa trẻ, nói không chừng còn có thể khiến cho Ninh Vương và Thái phi có thêm vài phần ấn tượng tốt với nữ nhi nhà gã, như vậy cũng có khả năng.
Nếu thật sự có thể thành công, vậy chức quan này của gã chẳng phải là có thể thăng thêm một bậc sao?
Thẩm lão thái thái cũng cảm thấy đây là một cơ hội không tồi, cười gật đầu theo, sau đó nghĩ đến cái gì lại thuận miệng hỏi: "Ta nghe nói gần đây Dật ca nhi đang bận bịu chuyện mua quan?"
Thẩm Uy nghe vậy ánh mắt lóe lên, vẻ mặt khổ sở nói với lão thái thái: "Đúng là vậy, nhưng mà chức quan hắn muốn mua gần đây cũng không có chỗ trống, hiện tại lại đang lúc Ninh Vương vừa mới nhậm chức, ta cũng không tiện âm thầm tạo điều kiện, nếu không chỉ sợ cả nhà chúng ta đều sẽ bị liên lụy."
Thẩm lão thái thái nghe vậy lập tức nói: "Vậy thì thôi, Dật ca nhi còn nhỏ tuổi như vậy đã muốn làm quan, chẳng qua là vì che chở Thẩm Anh. Lúc trước chúng ta cũng đối xử với y hết tình hết nghĩa, là chính y không biết tốt xấu, rơi vào kết cục như hôm nay cũng là do y gieo gió gặt bão, không oán người khác được, lúc tống ra khỏi nhà thì ném xa chút, không được để mất mặt."
Thẩm Uy vội vàng cúi đầu đáp: "Cái này tổ mẫu yên tâm, đồng liêu nhìn đến thể diện nhà chúng ta, chắc chắn sẽ không để đại ca ở quận huyện thành xung quanh. Đến lúc đó ta lại chào hỏi bọn họ, để bọn họ nể mặt ta ít nhiều giữ lại chút thể diện cho đại ca."
Thẩm lão thái thái nghe vậy vui vẻ yên tâm nhìn gã, không nhịn được cảm khái nói: "Vất vả cho ngươi rồi, lúc trước y không biết phải trái cũng khiến ngươi khó xử, bây giờ ngươi còn phải bận tâm đến mặt mũi Thẩm gia chúng ta mà giữ thể diện cho y. Y thân là cháu trai ruột chân chính của Thẩm gia còn không bằng ngươi…"
Thẩm Uy nghe vậy thần sắc biến đổi, nhíu mày gấp gáp nói với Thẩm lão thái thái: "Tổ mẫu, cháu trai cũng là cháu ruột của Thẩm gia, đây là chuyện cháu trai nên làm."
Thẩm lão thái thái đột nhiên hoàn hồn, nhìn người hầu trong phòng, vội vàng vỗ vỗ đầu nói: "Đúng đúng, ngươi thân là con cháu Thẩm gia đương nhiên cũng là việc ngươi nên làm, lớn tuổi rồi ra ngoài nửa ngày như vậy khiến bà lão ta đây mệt mỏi đến hồ đồ, được rồi, không có chuyện gì khác thì các ngươi đi làm việc của mình đi, ta nghỉ ngơi một lát."
Thẩm Uy vội vàng đáp ứng, nhanh chóng dẫn Lý thị ra khỏi phòng lão thái thái.
"Oa oa oa ~~~"
"Ừm a a ~ tiểu công tử đừng khóc đừng khóc ~"
Sau đó Thẩm Uy còn có công vụ trực tiếp đi đến thư phòng, Lý thị một mình trở về viện của bọn họ, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc la gà bay chó sủa trong viện nhà mình, không khỏi nhức đầu.
Khi bà ta sinh con gái đầu bị tổn thương cơ thể, vất vả tĩnh dưỡng mười mấy năm mới khỏe lên sinh được một đứa con trai bảo bối, vốn là chuyện đáng mừng, tiếc là đứa bé này thật sự quá ầm ĩ, khiến người ta đau đầu.
"Khóc khóc khóc, tối ngày chỉ biết khóc, phiền chết đi được! Ngươi không thể ngoan ngoãn chút như đệ đệ của Trình Mộc Tuyết sao? Mặt mũi của ta đều bị ngươi làm mất hết rồi!"
Lý thị bước vào cửa trong tiếng oán giận của con gái lớn, nghe vậy lập tức nhìn về phía nàng ta, sắc mặt âm trầm nói: "Ngươi ăn nói kiểu gì vậy? Ý của ngươi là đứa trẻ do nương sinh ra còn không bằng đứa trẻ do song nhi đê tiện kia sinh sao?"