Chương 3

Văn Kiều rất xinh đẹp, mặt mày của cô là tiêu chuẩn diện mạo mỹ nhân Hoa quốc. Khi cô lộ ra chút tái nhợt, toát ra sự lo lắng, khuôn mặt của cô sẽ càng trở nên động lòng người hơn.

Lúc này Lệ Thừa Trạch nhìn dáng vẻ của cô, cũng cảm giác được cực độ lo lắng.

"Có chuyện gì vậy? Em cứ nói. Anh phải làm gì cho em." Lệ Thừa Trạch đau lòng nói.

Văn Kiều mím môi, rũ mắt xuống. "Chúng ta... Hủy bỏ hôn ước đi.”

Lệ Thừa Trạch lộ ra thần sắc không thể tin được: "Vì sao?”

Không đợi Văn Kiều mở miệng, Lệ Thừa Trạch đã tự nói: "Em.... Em có phải lo lắng liên lụy anh? Đừng lo! Kiều Kiều, anh đã nói rồi, em nhất định sẽ tốt lên!”

"Không phải... Không phải vì lý do đó.” Văn Kiều vội vàng thở dốc, cô đỡ lấy cánh tay Lệ Thừa Trạch, nói... "Tôi và anh là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, chỉ tiếp xúc với nhau. Trong hoàn cảnh như vậy, anh cảm thấy chúng ta nên ở bên nhau. Nhưng thật ra, có lẽ anh không thích tôi đến vậy, tôi cũng không thích anh như vậy..."

"Đừng nói nữa." Sắc mặt Lệ Thừa Trạch xanh mét, anh ta khống chế cánh tay Văn Kiều, trầm giọng nói: "Hôn ước vĩnh viễn sẽ không giải trừ! Em phải ngoan ngoãn, nghe tôi. Được chứ?”

Anh ta điều chỉnh biểu tình lại, giống như sợ dọa Văn Kiều, ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm, nói. ”Anh biết, em nói những lời này, là cố ý muốn đẩy anh ra khỏi bên cạnh em. Nhưng chuyện đó không thể. Anh không thể bỏ lại em. Kiều Kiều, em đừng suy nghĩ quá nhiều, em nghỉ ngơi thật tốt... Ngày mai anh sẽ đến gặp em.”

Lệ Thừa Trạch vén góc chăn thay Văn Kiều, sau đó mới xoay người đi ra ngoài, bước chân của anh ta vội vàng, giống như muốn giải quyết chuyện gì.

Văn Kiều nhìn bóng lưng anh ta, hô lên một tiếng. "Tôi sẽ nói cho ba biết, bảo ông ấy nói với bác Lệ hủy bỏ hôn ước này.”

Bởi vì nằm trên giường lâu, lại uống quá ít nước, chỉ hô một câu như vậy, cổ họng Văn Kiều đã khàn, không hiểu sao lại có chút nghẹn ngào khàn khàn.

Bóng lưng Lệ Thừa Trạch cứng đờ, anh ta lập tức nắm chặt nắm đấm, đè nén lửa giận, sải bước đi ra ngoài.

Anh ta nói, "Tôi sẽ không đồng ý."

Văn Kiều thu hồi ánh mắt, chậm rãi nằm về, còn lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho mẹ Văn, để bà đưa chút đồ ăn đến thăm mình.



Hệ thống lại gấp đến mức giậm chân.”Làm sao bây giờ? Anh ta không đồng ý hủy hôn ước thì sao?”

Văn Kiều chậm rãi nói: "Gấp gì? Vợ chồng Văn thị rất thương cô con gái này, chỉ cần tôi mở miệng, Văn gia nhất định sẽ giải trừ hôn ước với Lệ gia.”

"Nhưng nếu nói như vậy, Lệ Thừa Trạch có hiểu lầm không, cô đều là vì tốt cho anh ta..."

"Tôi đúng là muốn anh ta hiểu lầm." Văn Kiều vừa cùng hệ thống trong đầu đối thoại, vừa lật danh bạ, lật tìm được số điện thoại của mẹ Văn.

"Anh ta càng hiểu lầm, mới càng sốt ruột, hận không thể lập tức đào tim Vu An An cho tôi."

Trong nguyên văn, từ khi muốn đào trái tim của An An, đến dưỡng tốt thân thể cho An An, đến Vu An An và Lệ Thừa Trạch tiếp xúc càng ngày càng nhiều, hai người càng ngoài ý muốn có thân thiết da thịt... Và cuối cùng lên bàn mổ.

Toàn bộ quá trình mất khoảng bốn tháng.

Trong bốn tháng này, Vu An An yêu Lệ Thừa Trạch đến mức hết lòng, Lệ Thừa Trạch cũng dần dần phát hiện ra ưu điểm trên người Vu An An, sau tra tấn đào tim, ngược thân ngược tâm, còn có thể tiếp tục tương thân tương ái mà phục bút.

Hệ thống nghe xong lời của Văn Kiều, càng kinh hoảng. "Cô sao ngược lại còn thúc đẩy tiến độ đào tim của Lệ Thừa Trạch? Tương lai Lệ Thừa Trạch không phải càng phải đổ tất cả tội lỗi lên trên đầu cô sao? Vu An An cũng sẽ hận chết cô!”

"Cực hạn hận, mới có thể xúc tác ra yêu ghi tâm khắc cốt." Văn Kiều dừng lại chút, nói: "A, tôi cũng thật sự rất tò mò, nếu mới qua hai ngày Lệ Thừa Trạch đã đào tim An An, dưới tình huống hai bên chưa tiếp xúc đủ sâu, Vu An An còn có thể yêu một tên cặn bã như vậy không?”

Nhìn gương mặt Văn Kiều còn có chút bệnh tật, hệ thống luôn cảm thấy mình vừa thấy thấp thoáng vài phần khí tức nguy hiểm.

Hệ thống nhỏ yếu lại bất lực hít sâu một hơi, dứt khoát làm bộ như không nhìn thấy.

Đúng như Văn Kiều dự đoán, cô kéo cơ thể bệnh tật, ở trước mặt vợ chồng Văn gia khóc chưa đến một phút, đôi vợ chồng này đã lập tức mềm lòng, miệng đầy đồng ý.

"Được, được, mẹ đi nói với Lệ gia. Con đừng lo lắng, phải chăm sóc cơ thể của con trước.” Mẹ Văn lau khóe mắt.