Chương 8

Nhóm yêu quái nói rất nhiều.Khương Lâm cũng nghe rõ, hắn vỗ một cái phách, “Vậy ngày mai các ngươi tới, chúng ta xây nhà trước!”

“Xây nhà?”

Đầu chó ngu ngốc hỏi, “Xây nhà là cái gì, ẳng?”

Bởi vì đỉnh đầu chó, nên lúc nó nói chuyện theo bản năng vẫn giữ lại chút thói quen của loài chó.

Khương Lâm nói, “Chính là chỗ dùng để ở. Lớn, rộng rãi, ấm áp, ở nhà sẽ không sợ dầm mưa dãi nắng nữa.”

“Tốt như vậy sao?”

“Là giống như sơn động sao?”

Khương Lâm suy nghĩ một chút, cảm thấy đám yêu quái này sẽ không nghĩ ra dáng vẻ của ngôi nhà được.

Hắn nói, “Các ngươi nhìn.”

Hắn làm một đạo pháp thuật, lũ yêu liền thấy trên phần đất bằng phía trước, một tòa kiến trúc bằng phẳng hình vuông nhô lên.

Những dây leo và cành cây xanh bao quanh một khoảng sân xinh đẹp, bên trong có một ngôi nhà gỗ hình vuông.

Cân nhắc đến vật liệu hiện nay có ở Bạch Hổ Lĩnh cùng tài nghệ, Khương Lâm dùng pháp thuật huyễn hóa ra một ngôi nhà gỗ đơn giản.

“Vào tới xem một chút đi.”

Khương Lâm dẫn đầu đi vào.

Lũ yêu nhìn nhau một cái, Báo tinh là người thứ nhất theo sau.

Thời điểm đi vào sân, Báo tinh nhìn hàng rào tre được phủ lên những bông hóa màu vàng nhỏ, nó tò mò đưa tay hái được một đóa, đặt ở chóp mũi muốn ngửi một cái.

Ai ngờ hoa kia vừa rời hàng rào che liền hóa thành một luồng sương trắng, chớp nhoáng một cái liền biến mất không thấy đâu.

Phía trước truyền tới tiếng cười của Khương Lâm, “Phòng này đều dùng pháp thuật biến ra, tất cả mọi thứ là giả.”

Pháp thuật có thể biến hóa ra vạn vật trên thế giới, nhưng mà về bản chất, vẫn chẳng qua chỉ là “ảo thuật” mà thôi. Là hư vô, không có cơ sở. Cho nên lúc hắn biến hóa ra nhà, có thể nhìn trong thời gian ngắn, để cho nhóm yêu quái biết được nhà là dạng gì.

Nếu dùng để ở thì lại không được ____ phòng này thay đổi dễ nhìn đi nữa cũng là giả, không hề có thể chân chính che gió che mưa.

Báo tinh le lưỡi một cái, yên lặng không động thủ nữa, đôi mắt tròn vo nhìn bốn phía.

Trong sân bày biện rất đơn giản, là dựa theo sở thích của Khương Lâm mà biến thành. Cho nên toàn bộ mặt đất trước cửa đều là những viên đá xanh bóng loáng,trong góc phía đông nam là một cây gỗ to lớn, bóng cây gần như bao phủ nửa đình viện, dưới tàng cây có một tấm bàn đá cùng mấy chiếc ghế đá.

Dù đây chỉ là một đình viện đơn giản, nhưng đã đủ để cho đám yêu quái than sợ.

Ngày xưa cuộc sống của bọn chúng đều ở trên ngọn núi hoang sơ, mặc dù cánh trí ở Bạch Hổ Lĩnh cũng rất xinh đẹp, nhưng dẫu sao cho tới bây giờ cũng không có ai đi sửa chữa, chưa có ai dùng thẩm mĩ của mình cắt tỉa nên tự nhiên nhìn có chút thô sơ.

Mà nơi này của Khương Lâm, chỉ là một hàng rào tre được tu bổ chỉnh tề cũng đủ để lũ yêu vui mừng không dứt.

Trong con ngươi của Gà Lôi yêu thích cái đẹp liên tục có tia sáng kỳ dị, nhìn bộ sáng như thể hận không thể lập tức đi theo sửa sang.

Còn chưa từng thấy qua bộ bàn ghế cùng những hòn đá trải trên mặt đất, sạch sẽ bóng loáng giống như mặt nước vậy, Báo tinh vui vẻ trực tiếp lộn mèo trên mặt đất

Khương Lâm quan sát phản ứng của bầy yêu quái, thấy vậy vô cùng hài lòng.

Hắn thoáng ngẫm nghĩ một chút nói. “Đây là kiểu đình viện (sân) đơn giản, nếu như các ngươi thích, còn có thể làm ra rất nhiều kiểu hoa văn khác nhau."

Lời nói ra liền động tâm.

Chỉ thấy những phiến đá sạch sẽ xếp thành sàn nhà không thấy đâu nữa, thay vào đó là thảm cỏ mềm mại xanh biếc.

Những viên đá cuội xếp thành một con đường nhỏ kéo dài từ cửa viện đến trước cửa nhà rộng rãi.

Hắn đưa tay ra chỉ vào cây cổ thụ kia, một cành cây vươn ra từ đó.

Hai dây leo dày đặc rũ xuống, được những bông hoa có đủ loại màu sắc khác nhau tô vẽ lên, đan xen vào nhau rũ xuống gần mặt đất, tạo thành một chiếc xích đu.

“Cái này gọi là xích đu.”

Nhóm yêu quái: “Oa!”

Khương Lâm khẽ mỉm cười, lại mang bọn họ vào trong nhà.

Đi dạo một vòng, đến khi Khương Lâm vẫy tay đánh tan ảo ảnh, thời điểm mặt đất trống rỗng,ánh mắt của nhóm yêu quái tràn đầy khát vọng suýt nữa thành hiện thực.

Báo tinh giòn giã nói, “Đại Vương! Khi nào thì chúng ta bắt đầu xây nhà?”

Khương Lâm:”Ngày mai là có thể bắt đầu, ngày mai các ngươi tới nơi này của ta, ta sẽ nói cho các ngươi biết xây như thế nào, cái giá là các ngươi phải giúp ta làm việc.”

“Làm việc là cái gì?”

Khương Lâm:” …Chính là, trước tiên các ngươi phải giúp ta xây nhà.”

Lần này lũ yêu đã hiểu, rối rít nói, “Tất nhiên, tất nhiên, xây nhà cho Đại Vương là chuyện đương nhiên.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Tất nhiên là phải xây nhà cho Đại Vương trước.”

Theo cách hiểu của ũ yêu quái này, Đại Vương chính là vua của bọn họ, đương nhiên cái gì tốt đều phải đưa cho Đại Vương trước.”

Khương Lâm:”…”

Quả thật những yêu quái này vô cùng chất phác, hành động của hắn thật thẹn với lương tâm mà.

Vì vậy hắn ngẫm nghĩ một chút, nói, “Vậy trong thời gian xây nhà cho ta, thù lao chính là ta bao cơm nước.”

Mấy con yêu quái may mắn được hưởng qua món gà của Khương Lâm, mắt sáng lên, “Bao, bao cơm!”

“Là món gà rừng mỹ vị lần trước Đại Vương làm sao?”

Khương Lâm cười nói, “Gà rừng cũng được, cá cũng được, cái gì cũng được, chẳng qua là các ngươi phải tự mình săn thú vật mang tới. Ta sẽ dạy cho các ngươi các làm.”

“Được rồi!”

Nhóm yêu quái vui vẻ ra về.

Đại Vương nói, để cho bọn họ nghỉ ngơi cho khỏe, thuận tiện suy nghĩ thật kĩ muốn xây sân thành hình dạng gì.

Chờ nhóm yêu quái đi, Khương Lâm trở lại sơn động bắt đầu tu luyện.

Hệ thống im lặng một lúc lâu không lên tiếng nhìn động tác của hắn, giờ phút này rốt cuộc không nhịn được nữa, “Ký chủ, ngươi đang làm gì?”

Khương Lâm:”Làm cái gì?”

Hệ thống vội vàng nói, “Dựa theo kịch bản phát triển, cuối cùng ngươi sẽ bị Kim cô bổng của Tôn Ngộ Không đánh chết!”

Khương Lâm:”Cho nên?”

“Cho nên bây giờ dựa theo tiến độ phát triển của kịch bản, Tôn Ngộ Không đã ra đời, hơn nữa còn học được bảy mươi hai phép biến hóa, luyện được thần thông quảng đại, bây giờ có khi đang ở Hoa Qủa sơn làm Đại Vương nha.”

Hệ thống đề nghị, “Bây giờ ngươi có thể đi Hoa Qủa Sơn, tại độ hảo cảm với Tôn Ngộ Không, ôm chặt bắp đùi, như vậy sau này hắn cũng sẽ không đánh chết ngươi.”

Khương Lâm:”???”

Hắn đối với sóng não của hệ thống không hiểu cho lắm.

“Ta ở Bạch Hổ Lĩnh là yêu quái tự do tự tại không sung sướиɠ sao? Làm Đại Vương không thoải mái sao? Tại sao phải chạy đến địa bàn của người khắc ôm đùi?”

Chẳng lẽ nhìn hắn giống kẻ chân chó sao?

Hệ thống, “Nhưng mà sau này Tôn Ngộ Không muốn đánh chết ngươi!”

Khương Lâm bật cười, “Hệ thống, ngươi là đang xem thường Tề Thiên Đại Thánh hay là coi thường ta?”

Hệ thống ngạc nhiên.

Khương Lâm: “Tại sao Đại Thánh ba lần đánh Bạch Cốt Tinh? Không phải là do Bạch Cốt Tinh muốn ăn thịt Đường Tăng sao? Cộng thêm trên lưng đeo thêm rất nhiều nợ máu đúng không?”

Hắn chỉ chỉ mình, “Ta không ăn người cũng không hại người, đều là yêu tộc, vì sao hắn lại muốn gϊếŧ ta?”

Hắn thong thả duỗi người, “Khi ta là Đại Vương ở Bạch Hổ Lĩnh, an phận tu luyện tăng thêm thực lực, lại đem đám ngốc bạch ngọt này dạy dỗ cho tốt, phát triển lương thực và xây dựng cơ sở hạ tầng, đem Bạch Hổ Lĩnh phát triển thành căn cứ hạnh phúc nhất của yêu tộc, so với làm tiểu đệ của người khác còn không thoải mái sao?”