Quyển 1 - Chương 2: Xuyên Thành Bạch Cốt Tinh Hung Tàn

Sau khi Bạch Cốt Tinh hóa hình, vốn không có kí ức cho nên hắn cũng không cảm thấy thân xác mình chỉ là bộ xương khô có vấn đề gì.

Nhưng mà Khương Lâm không giống thế.

Dẫu sao linh hồn của anh ấy cũng là người, mặc dù hai năm cuối cuộc đời trước đây gặp nhiều zombie có hình thù kỳ lạ quái dị, bây giờ nhìn bộ xương khô này cũng cảm thấy mi thanh mục tú, nhưng mà điều kiện tiên quyết là khi đó là người khác.

Để trên người mình, bộ xương này có thanh tú đi chăng nữa cũng có chút khó tiếp nhận.

May mắn thay đối với trình độ ở mức đại yêu của Bạch Cốt Tinh mà nói, hóa thành hình người chỉ là chuyện tầm thường.

Yêu quái có thế biến hóa muôn vàn hình dáng, nhưng chỉ có một đạo thể dùng để tu luyện, và hình tượng cũng được cố định ở thời điểm hóa hình đầu tiên.

Hình dạng mà Khương Lâm hóa thành cùng với dáng vẻ cũ của anh ta giống nhau, dáng người thon dài, ngũ quan thanh tuyển xinh đẹp nhìn dịu dàng lại không có hại.

Cộng thêm lại dung hợp với thể chất đặc biệt của cỗ thân thể Bạch Cốt Tinh, màu da tái nhợt, khí chất âm u, trên người mặc một trường bào màu đen nhìn giống như thư sinh yếu ớt bệnh tật.

Khương Lâm triệu hồi thủy gương nhìn một cái, liền có chút bất mãn.

Từ đời trước anh ta đã không hài lòng với tướng mạo của mình, nhìn quá mức nhu nhược, nhất là ở thời mạt thế, người trông mặt mà bắt hình dong quá nhiều, bởi vì bộ dáng này, anh ta bị người khác khinh thường không ít.

_____ Dĩ nhiên những người khinh thường anh ta, cuối cùng đều bị đánh cho đến quỳ xuống đất gọi ba là được.

Bất quá dù có bất mãn đi chăng nữa cũng là mình, hơn nữa từ trước đến giờ anh ta đối với bề ngoài cũng không quá để ý, chỉnh sửa một chút liền đi ra sơn động.

Thời điểm Khương Lâm đi tới ngoài sơn động vừa hay có một tiểu yêu kỳ quái một thân quần áo màu vàng, xách một con gà lôi vẫn còn nhảy tung tăng trên tay đến cửa hang.

Đây là đồ hiếu kính mà nàng chuẩn bị cho Bạch Cốt đại vương.

Vừa thấy được Khương Lâm ở trước cửa sơn động, con báo liền ngây ngẩn.

Nàng ngây ngô sững sờ nhìn người nam nhân có vẻ ngoài đẹp mắt kia, nếu không phải trên người đối phương có khí tức áp bách của một đại yêu quái quen thuộc như vậy, nàng nhất định sẽ không nhận ra, người nam nhân ôn nhu xinh đẹp như vậy, vậy mà là Bạch Cốt đại vương.

“Đại…. đại vương?” nàng thận trọng đi tới trước mặt Khương Lâm, mặc dù trong lòng thấp thỏm, nhưng mà ánh mắt sáng ngời vẫn như cũ không nhịn được dừng trên người Khương Lâm.

Cho đến khi ánh mắt nhàn nhạt của Khương Lâm nhìn lướt qua về phía cô ta.

On báo vội vàng cúi đầu, dập đầu ba ba nói, “Cái này, đây là đồ hiếu kính hôm nay. Dựa theo yêu cầu của ngài, đều là đồ sống, máu khẳng định rất tươi ạ.”

Cô ta vừa nói như vậy, Khương Lâm liền nhớ ra rồi.

Đây là quy củ của nguyên thân, yêu quái bị hắn đánh bại phải thay phiên ba ngày một lần đưa đồ cung phụng cho hắn.

Thật ra thì Bạch Cốt Tinh ở giai đoạn này , loại thức ăn tầm thường này đã sớm không cần, hắn làm như vậy, bất quá chỉ biểu dương địa vị và sự khác biệt của bản thân mà thôi.

Nhưng mà Khương Lâm lại không như vậy!

Anh ta nhìn hai con gà vẫn còn nhảy nhót trên người con báo kia, nước miếng thiếu chút nữa đã chảy ra.

Thịt!

Thịt tươi mới!

Đã bao lâu rồi anh ta chưa ăn qua?

Từ khi mạt thế bắt đầu, đừng nói là thịt tươi sống, chỉ cần là đồ ăn có thể nấp no bụng cũng đều khan hiếm.

Ban đầu anh ta cũng chỉ là người bình thường, phải mất nửa năm sau tận thế mới lấy được truyền thừa từ chiếc nhẫn phỉ thúy mở ra không gian thần bí đó.

Khi đó, đừng nói là thức ăn, đất đai gần như bị người sống sót cào nát.

Gì cũng không có.

Cũng may Khương Lâm học được công pháp hệ mộc, có thể tạo ra thực vật cho ra trái cây có thể ăn được, không bị chết đói.

Nhưng mà anh ta thèm ăn thịt nha!

Con báo chỉ cảm thấy thần sắc của Bạch Cốt đại vương trước mặt mình đột nhiên thay đổi/

Giống như ẩn giấu dao vậy, nhìn chằm chằm vào cô ta….. con gà rừng trên tay?

Chẳng lẽ đại vương không hài lòng?

Con báo có chút sợ, không nhịn được lui về phía sau một bước, nơm nớp lo sợ hỏi : “Đại vương, ngày không thích gà rừng sao?”

Cũng không chờ Khương Lâm nói chuyện, vẻ mặt cô ta đưa đám nói, “Hôm nay không đυ.ng được con mồi nào lớn một chút, máu của hai con gà rừng này cũng không ít, đại vương ngài dùng tạm một chút, ngày mai con nhất định sẽ bắt một con hươu mang đến cho ngài!”

“Không” Khương Lâm nhìn hai con gà rừng kia, lộ ra nụ cười mê hoặc:” Hai con gà rừng này cũng được, ta rất hài lòng.”

Con báo tinh chỉ cảm thấy rợn tóc gáy. Đại vương hóa thành dáng vẻ xinh đẹp cũng không làm nàng ta tò mò, giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Nàng ta ngay lập tức nói, “Vậy bây giờ con liền xử lý hai con gà này.”

Khương Lâm đã hiểu rõ mức sống sinh hoạt hiện tại ở núi Bạch Hổ Lĩnh, con báo nói xử lý đơn giản chính là dùng móng vuốt cắt đứt cổ họng hai con gà rừng, sau đó đưa cho Khương Lâm uống máu, ngay cả chén bát cũng không có.

Nói cách khác, bây giờ núi Bạch Hổ Lĩnh đang ở giai đoạn nguyên thủy, mọi thứ đều thô sơ.

Quá phí của trời!

Khương Lâm si mê nhìn hai con gà rừng sinh đẹp này, trong lòng suy nghĩ là nên hầm hay là kho nhỉ?

Anh ấy nói với con báo trước mặt : “Ngươi đi xử lý hai con gà này một chút đi.”

Con báo gật đầu một cái, vừa định ra tay thì Khương Lâm liền nói , “Phải nhổ hết tất cả lông, dọn dẹp lòng gà sạch sẽ, sau đó rửa sạch rồi mang tới đây.”

Con báo tinh: “???”

Nàng ta kỳ quái nhìn Khương Lâm, chần chờ nói, “Nhưng mà làm như vậy thì máu … sẽ không có.”

Khương Lâm nói với cô ta, “Ngươi cứ dựa theo lời ta nói mà làm, hôm nay ta muốn thay đổi cách ăn.”

Báo tinh mặc dù không biết rõ rốt cuộc anh ấy muốn làm gì, bất quá tâm tình của Khương Lâm lúc này không tệ, dường như không có ý tưởng muốn đánh nhau, trong lòng nàng ta thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ xách gà rừng rời đi.

Đến khi báo tinh rời đi, Khương Lâm vui sướиɠ nói với hệ thống, “Hệ thống, cảm ơn người đã đưa ta đến nơi này!”(mình thay đổi xưng hô cho hợp cổ đại nha)

Hệ thống: “… thời điểm ngươi chết, ta cứu linh hồn người cũng không thấy ngươi cao hứng như thế.”

Hắn nghi ngờ nói, “Có thịt ăn vui sướиɠ như thế sao?”

Khương Lâm:”Dĩ nhiên!”

Một bên hắn nói chuyện với hệ thống, một bên từ trong không gian của chiếc nhẫn phỉ thúy lấy ra rất nhiều thứ.

Nồi chén gáo chậu, còn có muối, bột tiêu cay cùng một chút gia vị cơ bản đều được bảo quản rất tốt.

Hệ thống: “…”

Không gian của chiếc nhẫn phỉ thúy được trói buộc với linh hồn của ký chủ, mặc dù hắn cũng bị rằng buộc với linh hồn ký chủ, nhưng cũng không thể xem được hết không gian bên trong nó.

.

Vào lúc này thấy Khương Lâm lôi từ bên trong ra dụng cụ đánh lửa, hệ thống trố mắt nghẹn họng, lại thở hổn hển:

“Ngươi! Trong đó có nhiều đồ vật như vậy sao?”

Khương Lâm kỳ quái nói, “Có vấn đề gì không?”

Vấn đề rất lớn!

Hệ thống tức giận nói, “Ngươi đây là phí của trời!”

Linh khí bên trong chiếc nhẫn phỉ thủy vô cùng phong phú, thuận lợi cho việc trông trọt linh thực, người này lại dùng để đựng những vật chết như vậy?

Khương Lâm phản bắc hắn, “Tôi không biết cái gì gọi là phí của trời, tôi chỉ biết để tồn tại cần nhất những thứ căn bản này. Hai năm mạt thế kia, những thứ này không khiến tôi chết đói.”

Hệ thống: “…”

Nó tức giận đến trợn mắt nhìn Khương Lâm không có chút ý hối cải tự trách nào, phát cáu thiếu chút nữa muốn ngoại tuyến.

Nhưng mà trói buộc với ký chủ, nó cũng không thể làm được gì, chỉ có thể bắt đầu ở bên tai Khương Lâm liên tục phổ cập khoa học, không gian trong nhẫn phỉ thúy có lợi hại thế nào.

Khương Lâm vừa nghe vừa nhanh chóng dựng được một bếp lò đơn sơ.

Vừa vặn lúc này, báo tinh cũng mang hai con gà rừng được rửa ráy sạch sẽ tới.