Chương 15

Giờ phút này, chàng ngồi trong đại viện rộng rãi, trên bàn là do ty giám sát biết chàng muốn nếm thử món ngon của loài người, vì thế cố ý đưa đến một bàn đồ ăn ngon.

Trên chiếc bàn nhỏ là một rương gỗ màu đỏ, bên trong là một ngàn hai lượng bạc trắng mà Khương Lâm dùng nhân sâm núi đổi.

Người đến giao đồ cho Khương Lâm rất cung kính, lại cam kết trước buổi tối sẽ an bài cho Khương Lâm một người hướng dẫn mới.

Khương Lâm cũng không để ý chuyện dẫn đường kia, chàng nhìn đồ ăn trên bàn.

Mặc dù vương triều Đại Thịnh này chưa từng xuất hiện trong lịch sử, bất quá trình độ phát triển so với Đại Đường mà Khương Lâm biết cũng không sai biệt lắm.

Thức ăn chính trên bàn là loại bánh được làm từ bột mì, vỏ bên ngoài được nướng vàng giòn, rắc thêm một lớp hạt mè, bên cạnh còn có nước tương ăn kèm.

Ngoài ra còn có rau dưa, gà vịt cá các loại nữa, đa phần chủ đạo là hầm, ngược lại cá có hai món là món canh và món thịt cá ăn sống.

Chủng loại cải xanh không có nhiều, kết hợp với lúc trước ở trên đường chính đi dạo vài sạp nhỏ, kết luận rằng bắp cải và một số loại rau xanh nhỏ của đời sau còn chưa xuất hiện.

Mười vị của thức ăn không tệ lắm, thứ làm Khương Lâm hứng thú nhất là chàng nếm ra đk có hạt tiêu, hoa tiêu trong thức ăn.

Thời điểm Khương Lâm đang nhai kĩ nuốt chậm thưởng thức đồ ăn của thế giới này, bên trong ty giám sát đang có người thương lượng một tháng này nên cho ai làm người dẫn đường cho Khương Lâm.

Lục Y là một trong số ít yêu quái làm việc trong ty giám sát thành Hoài Dương, theo ý kiến của nàng, dĩ nhiên phải phái một người có thân phận đủ cao đi, không nên tùy tiện đắc tội Khương Lâm.

Nhưng mà có vài người không nuốt trôi khẩu khí này.

Ví dụ như Trần Du.

Sự kiêu ngạo của hắn là có cơ sở, thành Hoài Dương có một đạo gia danh môn Xung Ngọc quán - Trần Du chính là cháu ruột của quan chủ Xung Ngọc quán hiện nay.

Thân phận của hắn cao, thiên phú lại hơn người, bình thường đều được tâng bốc, lần này ở trong tay Khương Lâm ăn quả đắng như vậy, trong lòng sao có thể nuốt trôi khẩu khí này?

Nhưng mà trực tiếp báo thù là điều không thể nào.

Yêu quái tới từ “Bạch Hổ Lĩnh” này có thực lực quá mạnh mẽ.

Nếu không phải như vậy, Khương Lâm phách lối như vậy, ty giám sát tuyệt đối không thể nào chịu đựng.

Nghe người trong ty giám sát thảo luận cho ai làm người dẫn đường cho Khương Lâm, ánh mắt Trần Du lóe lên, bỗng nhiên có chủ ý.

“Vị Khương tiên sinh kia không phải là đại yêu sao? Ta nơi này ngược lại có một ứng cử viên xuất sắc…”

Màn đêm sắp buông xuống, thời điểm đèn đuốc bắt đầu sáng, viện môn nơi Khương Lâm ở tạm thời bị gõ.

Mở cửa ra, là vị đạo sĩ ban ngày, hắn tươi cười nói, “Khương tiên sinh, bởi vì ngài là yêu tộc, ty giám sát chúng ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng thay ngài tìm được một người dẫn đường cùng tộc.”

Hắn vừa nói, người né sang bên cạnh một chút, lộ ra bóng người ẩn mình trong bóng đêm.

Khương Lâm nhìn xem, lại ngẩn ra,

Sao lại là một đứa bé?

Đứa nhỏ này cả người mặc một chiếc áo choàng màu đen, mi mắt đẹp đến khó tin, chẳng qua là đôi mắt đen tuyền có chút hung ác, lệ khí có chút nặng.

Đứa nhỏ này đã hóa hình hoàn toàn, trừ trên trán có hai chiếc sừng màu đen nhỏ, trong có chút khả ái.

Khương Lâm nhìn không ra rốt cuộc hắn là yêu quái gì.

Khương Lâm còn chưa nói chuyện, đứa bé kia đã mở miệng trước:

“Ngươi nói đại yêu quái chính là hắn sao?”

Âm thanh của nó vô cùng trong trẻo, êm tai vô cùng, chẳng qua lời nói ra không được dễ nghe như vậy:

“Cũng không tệ lắm, so với đám phế vật ở ty giám sát của các ngươi còn mạnh hơn nhiều.”

Đạo sĩ trung niên:”…”

“...”

Trong lòng hắn rất tức giận, nhưng mà chỉ dám lén giận mà không dám nói gì, chỉ có thể giấu ở trong lòng.

Hắn nói với đồng tử mặc y phục màu đen kia, “Tiểu Tông đại nhân, không phải người luôn muốn gặp một đại yêu khác sao? Bây giờ vị Khương tiên sinh này sẽ ở thành Hoài Dương của chúng ta một tháng.”

Rồi hắn hướng về phía Khương Lâm, “Khương tiên sinh, ty giám sát của chúng ta sợ ngày không quen với thói quen của loài người, vị này là Tiểu Tông đại nhân của chúng ta, là đại yêu sở hữu huyết mạch cường đại nhất thành Hoài Dương, cái này, hai người có thể làm quen một chút, cùng nhau đi dạo thành Hoài Dương của chúng ta.”

Khương Lâm cau mày, còn chưa trả lời, người mặc y phục màu đen được kêu là Tiểu Tông đại nhân đã bày ra bộ dáng không cao hứng, “Ai là đại yêu của thành Hoài Dương các người? Ta ở lại nơi này của các người, chỉ là bởi vì ở đây các ngươi có đầu bếp nấu món canh dê ăn ngon. Đừng dát vàng trên mặt mình.”

Đạo sĩ trung niên, “ Dạ dạ dạ, là ta dùng từ không đúng.”

Khương Lâm thấy vậy có chút hiếu kỳ, vốn là chàng cảm thấy đứa bé này rất phiền toái, chuẩn bị cự tuyệt, nhưng mà nhìn dáng vẻ cung kính của đạo sĩ trung niên này, lại không nhịn được sinh ra sự hiếu kỳ với đứa nhỏ này.

Hai bên đều thả lỏng, nhất thời trong lòng người đàn ông trung niên thở ra một hơi dài, cũng không cần Khương Lâm mở miệng liền lập tức cáo từ.

Khương Lâm thấy dáng vẻ của hắn giống như chạy nạn, trong lòng biết nhất định đây không phải do mình.

Chàng nhìn đứa trẻ mặc y phục màu đen: đứa nhỏ này đã làm gì mới khiến cho người ta sợ như vậy?

Đứa bé mặc y phục màu đen cảm giác được ánh mắt của chàng, trợn mắt, “Nhìn cái gì vậy? Nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra giờ!”

Lời nói hung ác, bất quá kết hợp với khuôn mặt bánh bao, quả thực không có lực sát thương nào.

Khương Lâm không nhịn được cười một chút.

Đứa trẻ mặc y phục màu đen:”?”

Bỗng nhiên nó không có dấu hiệu nào, đã hướng về phía Khương Lâm đấm một cái.

Quả đấm trắng nõn, thậm chí có chút non nớt, nhìn không có chút uy hϊếp nào.

Nhưng mà Khương Lâm lưu ý lời nói của đạo sĩ trung niên, chàng vô cùng thận trọng. Trải qua những năm tháng khó khăn trong thời mạt thế, chàng hiểu rất rõ đạo lý không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, vì thế cũng không có ung dung đối đãi.

Rất nhanh chàng bắt đầu cảm tạ bản thân đã thận trọng ___ thời điểm tiến lên đón quả đấm kia, chàng cảm thấy mình tựa như đối mặt với ngọn núi nhỏ vậy.

Khương Lâm kinh ngạc nhìn đứa bé mặc y phục màu đen, nếu là yêu quái thời kỳ trưởng thành, sau khi hóa hình nhất định sẽ ở hình dạng trưởng thành, như vậy mới phát huy hết thực lực mạnh nhất.

Nhìn đứa bé này mới tầm sáu, bảy tuổi, đối với danh xưng, “Tiểu Tông đại nhân” cũng không ngại, hiển nhiên còn là vị thành niên.

Huyết mạch gì mà tuổi còn nhỏ đã có thực lực đáng sợ như vậy?

Nhưng mà điều làm chàng ngạc nhiên là, tiểu đồng mặc y phục màu đen kia đối với việc Khương Lâm tiếp một quyền của nó mà vẫn không bị thương cũng rất kinh ngạc.

Nó quan sát Khương Lâm một vòng nữa, mới gắng gượng gật đầu một cái, “Lần này cẩu đạo sĩ kia không lừa gạt ta, quả thật ngươi cũng không tệ lắm.”

Nó nói những lời này, bỗng nhiên ánh mắt chú ý đến thức ăn trên bàn bên cạnh, ánh mắt sáng lên, “Ngươi đang ăn cái gì?”

Nói xong liền mặc kệ Khương Lâm, đi về phía bàn thức ăn kia.

Khương Lâm?

Chàng có chút bối rối trước hành vi phi lý của đứa trẻ, quả nhiên vẫn là đứa con nít sao?

Chàng đi theo, lại thấy khi đứa nhỉ kia nhìn rõ thức ăn trên bàn xong liền lộ ra biểu tình chê bai, “Lại là những thứ này, đây là đồ bên ty giám sát đưa tới?”

Nó nói xong thần sắc uể oải ngồi ở trên ghế, không nói lời nào.

Khương Lâm nhớ tới lời đối thoại vừa nãy của nó và đạo sĩ trung niên, dò hỏi, “Những thứ này, ngươi đều không thích ăn?”

Đứa bé liếc nhìn chàng một cái, “Đã ăn nhiều năm như vậy, sớm chán rồi.”

Khương Lâm không nhịn được hỏi, “Ngươi bao lớn?”

Đứa bé mặc y phục màu đen ngẩn ra, kỳ quái nhìn Khương Lâm, nhìn người này miễn cưỡng coi như thuận mắt, mới mở miệng nói, “Ta không biết.”