Chương 12

Càng tới gần, sự khát khao và tò mò với đồ ăn ngon càng lớn hơn.

Ánh mắt hắn như bị khống chế vậy, nhìn chằm chằm vào những vỉ nướng kia.

Những thứ thịt kia ngày thường rõ ràng ăn không biết bao nhiêu lần rồi, thay đổi cách làm, dùng lửa nướng qua, màu sắc trở nên mê người, mang theo mùi hương hấp dẫn vô cùng, tràn ngập toàn bộ khoang mũi một cách bá đạo.

Khương Lâm nhìn thấu bộ dạng vô cùng khát vọng nhưng giả bộ như “Ta đây rất lạnh lùng,” , “Cái gì ta cũng không nhìn.” của Thanh Hoàn , trong lòng cười lớn.

Dường như hắn còn tưởng kỹ thuật diễn của mình rất tốt.

Nhưng mà đám yêu quái này rất có ý tứ.

Hắn cũng không muốn phơi bày đối phương, giơ tay gọi Báo tinh qua , phân phó cho nàng ta chút chuyện.

Báo tinh có chút kinh ngạc, nhưng đối với Khương Lâm hết mực tin tưởng, đứng dạy đi tới tiếp đãi Thanh Hoàn.

“Đại Vương nói, người tới là khách, vì vậy để cho ta tới chiêu đãi ngươi.” Báo tinh có chút khẩn trương nói với Thanh Hoàn.

Con Xà yêu kia ở Bạch Hổ Lĩnh cũng có danh tiếng rất lớn, tính khí cũng không coi là quá tốt, Báo tinh có mấy người bạn nhỏ bị thua thiệt trong tay hắn.

Duy có điều an ủi là Xà yêu kia rất trạch, ngày thường phần lớn thời gian đều đang ngủ, thời gian thanh tỉnh còn sót lại cũng là ở một mình trong động nằm dưỡng sinh lại chiếm hết một nửa thời gian.

Thanh Hoàn cau màu: “Có ý gì?”

Hắn nhìn về phía Khương Lâm, đối phương hướng về phía hắn cười một tiếng, cũng không có ý định muốn nói chuyện với hắn.

Điều này làm cho trong lòng Thanh Hoàn nín một bụng nghi ngờ.

Nhưng mà rất nhanh những cài này đều không quan trọng nữa.

Động tác thành thạo của Báo tinh nhấc vỉ nướng lên, lại thêm nữa, bưng gia vị tới.

Thanh Hoàn tò mò nhìn một màn này.

Hắn không quá thích lửa, rắn là loài sinh vật thích nơi lạnh lẽo ẩm ướt, ánh sáng ấm áp làm cho hắn có chút khó chịu.

Nhưng mà cái này có thể nhẫn nhịn được.

Hắn không chớp mắt nhìn động tác của Báo tinh.

Khứu giác nhạy bén giúp hắn phát hiện, cái đĩa nho nhỏ đựng đồ mà Báo tinh đang bưng trong tay, mới là nguồn gốc của mùi thơm mê người kia.

“Đây là cái gì?” hắn mở miệng nói, âm thanh có chút khàn khàn.

Báo tinh sợ hết hồn, thận trọng nhìn Thanh Hoàn một cái, nói thật nhanh, “Cái này gọi là gia vị, là đồ của Đại Vương chúng ta, nghe nói bên trong xen lẫn mấy loại hương liệu, giúp cho đồ ăn càng thơm ngon hơn.”

Thanh Hoàn hỏi, “Vật này lấy từ đâu?”

Báo tinh mờ một, “A?”

Nàng ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Suy nghĩ một chút cũng không ra, nàng ta lại nói, “Dù sao cũng là Đại Vương lấy gia. Đại Vương đặc biệt lợi hại, ngay cả nhà ở xinh đẹp cũng biết làm, những thứ này cũng không có gì kỳ quái.”

Thanh Hoàn:”…”

Hắn lại muốn hỏi nhà là cái gì, Báo tinh dùng đao nhỏ cắt đứt một tầng thịt chín xuống, dùng bàn thạch đựng đưa cho hắn, “Có thể ăn rồi, nếm thử xem, dùng cái nĩa gỗ này để ăn.”

Miếng thịt chín bốc hơi nóng đưa tới trước mặt, Thanh Hoàn nuốt xuống tất cả câu hỏi, nhận lấy, tay dùng nĩa gỗ không thành thạo cắm một miếng thịt, bỏ vào trong miệng.

!

Ánh mắt hắn sáng lên, nhanh chóng đem một miếng thịt khác bỏ vào miệng.

Mâm thịt nhỏ rất nhanh thấy đáy, Thanh Hoàn liếʍ miệng một cái, ánh mặt khát vọng nhìn thịt trước mắt --- một cái chân to như vậy.

Báo tinh đứng lên, “Kế tiếp ngươi tự nướng đi.”

Thanh Hoàn:”?”

Thanh Hoàn chưa bao giờ làm qua loại chuyện phiền toái này, nheo mắt lại, “Ngươi không nướng cho ta?”

Uy áp quanh người hắn khiến cho Báo tinh sợ hãi, nhưng mà nàng ta nhìn Khương Lâm ngồi cách đó không xa, nhất thời lại cảm thấy có sức mạnh:

“Đại vương nói, chuyện này phải tự mình làm. Ngay cả Đại Vương cũng đang tự nướng thịt nha.”

Hơn nữa, nàng ta còn chưa ăn xong đâu.

Nàng ta cũng thèm ăn có được không?

Thanh Hoàn:”…”

Uy áp của Khương Lâm như có như không quanh quẩn bên người hắn, trong lòng muốn làm chuyện mà bị cưỡng ép kiềm chế.

Mình nướng thì mình nướng.

Hắn hừ một cái, tự cầm bàn chải nhỏ cùng đao nhỏ, bắt đầu tự lực cánh sinh.

Thanh Hoàn chưa bao giờ làm loại chuyện như vậy, nhưng độ khó của món nướng cũng không khó lắm, gia vị đều được chuẩn bị tốt, dưới tình huống nguyên liệu tươi ngon thì phần lớn thành phẩm sẽ chia thành hai loại là ngon và bình thường.

Trước mắt tài nghệ của Thanh Hoàn chỉ dừng ở mức làm ra đồ ăn có mùi vị bình thường.

Nhưng mà cái này so với quá khứ hắn ăn thịt sống thì đã là mỹ vị hiếm có rồi.

Thanh Hoàn ăn rất vui vẻ, ban đầu hắn còn có tâm tư chú ý động tĩnh của Khương Lâm, nhưng mà không bao lâu sau, hắn liền quên mất, chỉ một lòng một dạ cân nhắc làm sao để cho thịt nướng trước mặt không bị khô.

Ngay cả Khương Lâm rời đi lúc nào hắn cũng không rõ.đến khi Thanh Hoàn ăn uống no say xong, mới phát hiện không thấy bóng dáng Khương Lâm.

Hắn sửng sốt một chút, bắt một con yêu quái bên cạnh, “ Bạch Cốt đại vương đâu?”

Yêu quái kia đáp, :Đại vương đã ăn no, đương nhiên là phải về nhà ngủ rồi.”

Mặt yêu quái đầy si mê, “ nhà của Đại Vương ngươi đã thấy chưa? Vô cùng đẹp lại thoải mái nữa, nếu ta có một ngôi nhà tốt như vậy, chắn chắn ngày ngày ở trong đó nha.”

Thanh Hoàn không nghĩ tới Khương Lâm không có ý đồ gì khác, chẳng lẽ chỉ là mời mình ăn một bữa thịt nướng?

Nội tâm có chút thất vọng là sao?

Nhưng mà, nhà?

Đây là lần thứ hai Thanh Hoàn nghe được từ trong miệng đám yêu quái từ này.

Hắn không thể tránh khỏi sinh ra một ít tò mò.

Hỏi thăm vị trí biết được nhà của Khương Lâm nằm ngay tại sơn cốc này, cách đó không xa, Thanh Hoàn muốn đi xem một chút.

Lần này hắn hành động càng bí mật hơn, rất nhanh tìm được nơi mà đám yêu quái gọi là “nhà” --- ngược lại cũng không phải do nhãn lực của hắn tốt, mà sự thật là do đình viện mà Khương Lâm trau chuốt, ở nơi sơn cốc đầy dã thú này, quá chói mắt.

Thanh Hoàn trợn to hai mắt, nhìn hàng rào tre chỉnh tề đẹp đẽ kia, lại không nhịn được nhích tới gần, tìm một cây cao nhảy lên xem.

Như vậy, toàn bộ ngôi nhà đều nằm trong tầm mắt của hắn.

Hắn thấy cây đại thụ trong sân kia, còn có ngôi nhà gỗ hình vuông trong sân.

Đồ vật bên trong nhà hắn không thể thấy được.

Nhưng mà cái này đã đủ làm hắn rung động.

Cho tới bây giờ Thanh Hoàn cũng chưa từng nghĩ, nơi ở được chú trọng như vậy.

Bây giờ hắn có thể hiểu được sự hâm mộ của hai con tiểu yêu lúc sáng kia.

Đúng vậy, ăn ngon như vậy, lại ở phòng ốc như vạy, ai lại không muốn chứ?

Hắn đứng ở trên cây, suy nghĩ lung tung một hồi, hồn phách có chút thất lạc trở về.

Ắn tự cho là hành tung của mình bí mật, nào ngờ hành động của mình đều nằm trong dự liệu của Khương Lâm.

Ngày thứ hai, Khương Lâm thực hiệ lời cam kết, bắt đầu mang mọi người cùng nhau xây nhà.

Tất cả hơn năm mươi con yêu quái lớn nhỏ, mấy ngày nay dần dần hiểu thêm ý nghĩ của nhà.

Vợ chồng không cần nói, cùng nhau ở chung một chỗ.

Mà những người bạn có quan hệ tốt một chút, Báo tinh cùng Thỏ tinh, còn có người bạn đầu chó của chúng cũng cầm tay nhau đến tìm Khương Lâm, nói muốn xây một ngôi nhà thật lớn để ba người họ ở cùng một chỗ, hỏi có thể hay không.

Khương Lâm ngạc nhiên, cười nói, :”Chỗ ở là của các ngươi,các ngươi nguyện ý là được, không cần hỏi ta.”

Báo tinh cảm động nói, “Đại Vương ngài thật là tốt, ngài là Đại Vương ôn nhu nhất, lợi hại nhất mà con từng thấy.!”

Bây giờ nàng ta hoàn toàn quên mất trước kia Bạch Cốt Tinh đáng sợ thế nào.

Khương Lâm nhìn tiểu yêu nhảy tung tăng kỳ quái rời đi, không nhịn được lộ ra nụ cười.

Ngay cả hệ thống cũng cảm khái: “Trước kia ta luôn cảm thấy, cuộc sống chỉ thú vị khi có những biến động lớn đầy sóng gió và hùng vĩ. Nhưng bây giờ nhìn lại, cải thiện cuộc sống bằng cách là đủ mọi thứ cũng thật thú vị.”

Khương Lâm đã lên kế hoạch quy hoạch cho đám yêu quái một địa điểm, đề nghị với những con yêu quái nhỏ tạo một nơi để tụ tập, như vậy bình thường có náo nhiệt, có chuyện gì cũng tùy thời biết được.

Đối với những con khỉ già đi cùng với bầy đàn hoặc những con có ý thức về lãnh thổ mạnh mẽ hơn, chúng sẽ được chỉ định một khu vực riêng để xây nhà cho mình.

Như vậy mười ngày trôi qua.

Trước mắt , dưới quyền quản lý của Khương Lâm, nhóm yêu quái có nhà đã chiếm 1/5 trông tổng số. Trong mười ngày này, Khương Lâm cũng đào tạo được hai người đầu bếp: Gà Lôi và Báo tinh.

Thành tựu ẩm thức của Báo tinh đại khái tới từ tình yêu và khát vọng của nàng ta đối với thức ăn ngon. Nàng ta đối với nguyên liệu nấu ăn cùng vị giác nhạy bén, cũng như trình độ khống chế nữa giống như là bẩm sinh. Thời điểm ngày thứ tư, thức ăn nàng ta nướng so với Khương Lâm còn ngon hơn.

Đối với Gà Lôi, nó thực sự là một chuyên gia về cuộc sống và một người theo đuổi sự tinh tế.

Ở trên phương diện ăn uống nàng ta không nhạy bén như Báo tinh, nhưng mà rất chú trọng đến phối hợp gia vị, cùng với trình độ nấu ăn, thời điểm nấu cơm cũng hết sức chú tâm, làm ra được thành phẩm không chỉ ngon, thậm chí còn tự học được cách hái đóa hoa nhỏ dùng để trang trí.

Thời điểm xây nhà Gà Lôi càng được hoan nghênh hơn ___ nàng ta luôn tự nhiên nghĩ ra được các chủ ý giúp cho ngôi nhà càng trở nên đẹp mắt hơn.

Ngay cả Khương Lâm cũng phải thán phục: sự thật là Bạch Hổ Lĩnh đã hạn chế khả năng phát huy của Gà Lôi, nếu cô nương này sinh ra ở xã hội văn minh, nhất định sẽ làm ra sự nghiệp lớn.

Còn những thứ khác, trước mắt Khương Lâm còn chưa phát hiện ra nhân tài đặc biệt, nhưng mà phần lớn đều có năng lực làm việc và sức mạnh cường tráng.

Bởi vì hai điều này, Khương Lâm cũng rất yên tâm đem chuyện bếp núc cùng xây nhà giao cho bọn họ phụ trách.

Chàng kêu nhóm yêu quái đến, giải thích rằng mình có chuyện cần bế quan, chuyện kế tiếp phải nghe lời ha người kia an bài.

Lại lo lắng có yêu quái không phục tìm tới gây phiền toái, liền cho hai người họ một món quà là lá cây thường xuân được rót pháp lực của mình vào để phòng thân.

Kỳ thực do chàng suy nghĩ quá nhiều: bây giờ nhóm yêu quái ở Bạch Hổ Lĩnh đối với Đại Vương là chàng hết sức tin phục, mặc dù họ cũng không biết tại sao Đại Vương lại chỉ định hai người làm quản sự không phải là người có thực lực mạnh nhất, nhưng cũng chỉ nghi ngờ một chút, cũng sẽ không gây chuyện.

Khương Lâm đem gia vị trong tay đưa cho hai người, lại đưa một ít hạt giống thực vật cho các nàng rồi đi vào sân nhà mình bày kết giới.

Gọi là bế quan nhưng trên thực tế chàng giữ lại thân phân ở nơi này, chân thân thật đã rời khỏi Bạch Hổ Lĩnh.

____ tới thế giới này lâu như vậy, chàng luôn đợi ở Bạch Hổ Lĩnh, vừa hay dành một khoảng thời gian đi tìm hiểu tình huống phát triển của thế giới này.