Chương 4.1: Tôi cùng bốn tên ác ma yêu đương

Không đợi Văn Kiều lại tỉ mỉ đánh giá Trần Niên, Tấn Thiên Hào đã đẩy đám đông sang một bên, sải bước đến gần Văn Kiều.

Văn Kiều đang đứng, Quan Vũ Hiên nửa quỳ.

Đứng trước mặt anh, Văn Kiều có vẻ hơi trịch thượng. Cô nhìn xuống anh, thấy rằng đôi mắt của Quan Vũ Hiên đã chuyển sang màu đỏ luôn rồi.

Lúc này, Quan Vũ Hiên mới chậm rãi đứng thẳng người, lấy trong túi ra chiếc khăn tay, tỉ mỉ lau vết thương cho Văn Kiều: "Lần này không có cồn lau, tiểu thư Văn trước tạm chấp nhận vậy.”

“Anh Quan!” Tấn Thiên Hào nói, giọng tràn đầy tức giận. Anh chăm chú nhìn chằm chằm Quan Vũ Hiên nhất cử nhất động, trong mắt có hai ngọn lửa nhảy múa: "Thương vụ lĩnh vực đều thua tôi, hiện tại chỉ có thể dùng thủ đoạn này để nhục nhã tôi sao?”

Một trong những lý do tại sao Tấn Thiên Hào không thích nguyên thân chính là Quan Vũ Hiên, người phát ngôn hiện tại của gia đình họ Văn, cùng anh ta trong lĩnh vực kinh doanh đấu tranh gay gắt.

Văn Kiều thu ngón tay lại, từ trong túi xách lấy ra khăn lau khử trùng, chậm rãi lau, vừa lau vừa xem biểu diễn.

Không có gì ngạc nhiên khi sự yêu thích của Tấn Thiên Hào tăng nhanh như vậy.

Anh ta và Quan Vũ Hiên không hợp nhau, nhưng Quan Vũ Hiên đến trước mặt cô để thể hiện, lấy lòng cô, cô lại gọt lê cho Quan Vũ Hiên. Mà cô hết lần này đến lần khác chỉ mắng Tấn Thiên Hào. Với địa vị và quyền lực của Tấn Thiên Hào, anh ta chắc chắn đã khắc sâu hai chữ "sĩ diện" vào xương, anh ta tất nhiên sẽ tức giận với cách đối xử hoàn toàn khác của cô.

Có oán giận mới sinh ra ghen tuông, có ghen tuông mới sinh ra tình yêu.

Do đó, khi trò chơi đánh giá mức độ hoàn thành, nó sẽ cộng thêm 1 điểm hoàn thành nữa.

"Trước mặt vợ anh, tổng giám đốc Tấn ngang nhiên cặp kè với người phụ nữ khác, về bỉ ôi, tôi không dám so sánh mình với tổng giám đốc Tấn." Quan Vũ Hiên nhàn nhạt nói.

"Cô ấy là thư ký của tôi. Tôi có thể mang theo thư ký, nhưng anh không thể mang theo vợ tôi." Tấn Thiên Hào lạnh lùng nói.

Quan Vũ Hiên bắt gặp ánh mắt của Tấn Thiên Hào, vết đỏ trong mắt anh ta vẫn chưa hoàn toàn biến mất, tăng thêm một chút nghiêm nghị cho người đàn ông thường ngày có vẻ dịu dàng này. Anh ta nói: "Giám đốc Tấn quên mất tôi là người nhà họ Văn sao? Anh mang theo thư ký của anh. Tiểu thư Văn mang theo luật sư của cô ấy. Có chuyện gì sao?”

Văn Kiều suýt chút nữa vỗ tay khen anh.

Tuyệt vời tuyệt vời!

"Tiểu thư Văn là ý gì? Cô ấy là phu nhân Văn." Tấn Thiên Hào cảm thấy rằng đầu óc anh hôm nay bị như bị người nhổi từng viên bom một.

“Đối với người khác, nàng là vợ của của anh, nhưng đối với tôi, cô ấy chỉ là tiểu thư nhà họ Văn thôi.” Quan Vũ Hiên mặt không thay đổi nói.

Bản thân câu này không có ý nghĩa gì, nhưng khi rơi vào tai Tấn Thiên Hào, lập tức được diễn giải phong phú. Nó dường như là một thách thức đối với lời thề chủ quyền của Tấn Thiên Hào.

Tấn Thiên Hào quay đầu nhìn Văn Kiều, vươn tay về phía nàng: “Lại đây.” Giọng điệu bá đạo.

Văn Kiều cười lạnh nhìn hắn một cái, vỗ cằm, cao quý khó tả: "Nha, người anh muốn đến rồi.”

Tấn Thiên Hào nhìn về hướng cô nói, thấy Phùng Khinh Khinh đang đứng đó với vẻ bối rối. Chiếc váy bồng bềnh trên người càng khiến cô gầy hơn. Đôi vai cô hơi co lại, ngón tay cô siết chặt chiếc túi xách màu đen phiên bản giới hạn. Hơn nữa với mái tóc dài xõa trên vai, trông càng đáng thương.

"Tổng giám đốc Tấn, tôi xin lỗi ... Tôi không quen biết những người trong bữa tiệc, tôi sợ làm ngài khó xử, vì vậy tôi chỉ còn cách đi theo ..." Phùng Khinh Khinh nói nhẹ nhàng, nhìn thoáng qua Văn Kiều: "Xảy ra chuyện gì sao?”

Văn Kiều giơ tay lên, dáng vẻ cao cao tại thượng: "Tay tôi bị thương, làm sao vậy? Thư ký Phùng có muốn bôi thuốc cho tôi không?”

Phùng Khinh Khinh cắn nhẹ môi dưới, ngay lập tức nhìn Tấn Thiên Hào: "Tôi là thư ký của tổng giám đốc Tấn, tôi nghe lời tổng giám đốc Tấn.”

Sau đó, Tấn Thiên Hào mới nhận thấy rằng tay của Văn Kiều bị thương.

Cổ tay cô mảnh khảnh, ngón tay thon dài của cô ấy giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.

Nhưng tác phẩm nghệ thuật này có thêm một vết cắt, vết cắt hơi sâu, trên bề mặt còn có một vết máu. Chẳng khác gì như ngọc trắng có vết xước. Nhưng nó lại làm cho mọi người cảm thấy đẹp hơn.

Tấn Thiên Hào trong lòng đột nhiên trở nên bất an, hắn cau mày hỏi: “Như thế nào bị thương?”

Văn Kiều chỉ vào trong thùng rác quả lê: "Gọt vỏ trái cây.”

Khuôn mặt của Tấn Thiên Hào đột nhiên chuyển sang màu xanh lục. Rốt cuộc là gọt trái cây cho Quan Vũ Hiên, nhưng Quan Vũ Hiên vẫn chưa muốn. Tấn Thiên Hào mắng: "Mẹ kiếp!" Sau đó anh ta quay đầu lại và nói với Phùng Khinh Khinh mà không cần suy nghĩ: "Đi hỏi những người ở đây cho một hộp thuốc.”

Anh chỉ là không muốn người khác nhìn thấy anh đối xử với Văn Kiều quá khắc nghiệt. Anh thậm chí còn không quan tâm đến việc cô bị thương ở tay.

Phùng Khinh Khinh lộ vẻ kinh ngạc trong giây lát, nhưng cô nhanh chóng che giấu điều đó.

Cô gật đầu ngoan ngoãn mà đi lấy hộp thuốc.

Cô biết rất rõ tại sao mình được Tấn Thiên Hào sủng ái, bởi vì cô đủ ngoan ngoãn.

Mãi sau khi cô đi rồi, mới nghe thấy bên cạnh có mấy công tử nhà giàu, bưng ly rượu, hướng cô gõ gõ: “Thư ký biến thành tình nhân, cuối cùng không phải vẫn là thư ký sao?”

Phùng Khinh Khinh khẽ siết chặt lòng bàn tay, nhưng ngay sau đó cô nới lỏng ra.

Không vội.

Cô có trò chơi hỗ trợ, Văn Kiều có gì? Một cái NPC không phải sinh ra là để làm công lược cùng pháo hôi sao?

-----------------------

Editor: Hoa Nguyệt