Đối với sinh nhật của thiếu gia Trần, thiệp mời cũng đã được gửi đến nhà họ Văn. Khi Văn Kiều rờ giường, cô tình cờ nhận được nó.
Quản gia vội vàng gọi điện thoại cho cha mẹ của Văn Kiều, nhưng mẹ của Văn Kiều lúc này đang nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ trước mặt, mừng rỡ nói: "Con thực sự có khiếu khiêu vũ tốt đấy!”
Cha của Văn Kiều không có thời gian để tâm đến những chuyện tẻ nhạt trong nhà, vừa nghe tin Văn Kiều về nhà, lại nghe tin nhà họ Trần gửi thiệp mời cho mình, liền không chút suy nghĩ nói: “Vậy thì để Văn Kiều cầm thϊếp mời đi, dù sao thì Tấn Thiên Hào sẽ không dẫn cô đến tham dự.”
Ông ta không hề để tâm đến việc đối xử lạnh nhạt với con gái mình.
Văn Kiều cũng định đi dự tiệc.
Nếu cô không đi dự tiệc, làm sao cô có thể nhìn thấy Tấn Thiên Hào và Phùng Khinh Khinh?
Cô cũng không quan tâm đến sự thờ ơ của cha mẹ mình, cô cất kỹ thiệp mời.
Chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật của Trần công tử.
Văn Kiều gọi người tới đưa lễ phục. Mặc lễ phục lên người, rồi mang thêm chút phụ kiện trang sức, cô đi giày cao gót chậm rãi bước xuống cầu thang.
Quan Vũ Hiên đang ngồi trên ghế sofa, nói chuyện điện thoại với ai đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh theo bản năng nhìn về phía Văn Kiều. Tất nhiên vết thương trên tay cô đã lành nên tự nhiên cô mất đi sức hút với anh. Nhưng sức hấp dẫn của chính bản thân cô đã tăng lên. Chỉ vài ngày trôi qua, cô dường như đã trải qua một sự thay đổi kinh thiên động địa.
Phần eo của cô được ôm chặt, vạch ra một đường nét mảnh mai, duyên dáng, các cử chỉ của cô đều lộ ra sự phong tình, lộng lẫy mà không tục.
Giống như một viên đá quý đầy bụi, cuối cùng nó cũng phát ra ánh sáng.
“Luật sư Quan.” Văn Kiều chào hỏi.
Văn Kiều trước đây sẽ không chào đón anh ta một cách tử tế như vậy.
Quan Vũ Hiên cúp điện thoại, đứng lên: "Tiểu thư, cô có phải đi dự tiệc sinh nhật của Trần thiếu gia không?”
Văn Kiều gật đầu, sau đó quay đầu nhìn người hầu hỏi: "Xe chuẩn bị xong chưa?”
Quan Vũ Hiên nói: "Đi xe của tôi đi.”
Văn Kiều nghiêng đầu cười: "Được.”
Đôi môi cô đỏ mọng, như thể đã bị vấy máu. Quan Vũ Hiên vô thức nhìn chằm chằm vào môi cô.
Văn Kiều không đợi anh ta định thần lại, trên tay xách túi đã sải bước đi tới. Sau đó Quan Vũ Hiên mới đi theo.
Phùng Khinh Khinh nhẹ nhàng vuốt ve món trang sức đặt trước mặt.
Người bán hàng ở một bên lải nhải nói: "Đây là viên ngọc bích mà giám đốc Tấn mua trong một buổi đấu giá với giá 13 triệu tệ.”
Phùng Khinh Khinh hít một hơi nhẹ.
Trò chơi này thực sự đã ưu ái cô quá nhiều.
Nó không chỉ mang lại sự thịnh vượng, giàu có, còn mang đến người đàn ông xuất sắc. Miễn là cô làm theo hướng dẫn của trò chơi, cô không phải là dễ dàng giành chiến thắng sao?
Nghĩ đến việc ăn mặc một chiếc váy cao cấp đắt tiền, trang sức trị giá hàng chục triệu, bước vào sảnh tiệc và thu hút sự chú ý của hàng nghìn người, Phùng Khinh Khinh khẽ mỉm cười, nói: "Thay tôi cảm ơn giám đốc Tần nhé.”
Quan Vũ Hiên chở Văn Kiều đến địa điểm tổ chức tiệc.
Xe của anh thì ai cũng biết, dù sao nói Quan Vũ Hiên là thân tín của Văn gia, không bằng nói hiện tại phần lớn tài sản của Văn gia đều thuộc về anh ta.
Vì vậy, Quan Vũ Hiên cũng là mục tiêu theo đuổi của nhiều thiên kim tiểu thư.
Xe anh vừa đến, tất nhiên đã thu hút vô số ánh mắt.
Quan Vũ Hiên mở cửa xe và bước xuống, nhưng Văn Kiều không di chuyển. Quan Vũ Hiên dừng lại, đi vòng qua ghế phụ và mở cửa.
“Tiểu thư, mời.” Chỉ cần Quan Vũ Hiên nguyện ý, hắn đương nhiên có thể giả bộ khách khí lễ độ.
Lúc này Văn Kiều mới nắm lấy cổ tay anh, xách túi đi xuống.
Quan Vũ Hiên không bao giờ mang theo bạn nữ đồng hành đến bữa tiệc, mọi người đều há hốc mồm khi nhìn thấy hành động của anh ta.
"Chờ đã, ai vậy?”
"Văn... Kiều? Lâu rồi không ra ngoài sao?”
"Đi phẫu thuật thẩm mỹ? Thay đổi so với trước đây nhiều.”
"Ngươi không nghe nói đi? Giám đốc Tấn bên người có người, giám đốc Tấn hôm nay muốn mang theo nữ nhân kia tham dự.”
"Vậy Văn Kiều cũng không nên ở cùng Quan Vũ Hiên. Ai mà không biết, gần đây Quan Vũ Hiên ở trên thương trường, cũng không nể mặt giám đốc Tấn.”
"Quan Vũ Hiên xuất thân từ nhà họ Văn, cho nên cùng Văn Kiều cũng không có quan hệ gì.”
...
Khi mọi người đang ngạc nhiên, một chiếc xe khác dừng trước cửa, cửa xe mở ra, Tấn Thiên Hào bước ra. Anh mặc vest, đi giày da, dáng người cao, vừa đứng ở đó lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.
Mọi người lập tức hả hê, lúc này mới có màn hay để xem.
Chỉ thấy một phụ nữ trẻ bước ra khỏi xe của Tấn Thiên Hào, người phụ nữ này mặc một chiếc váy dài màu đỏ đến đầu gối với đôi chân thon thả dưới váy.
Phùng Khinh Khinh có lông mày, đôi mắt dịu dàng, khi cô ta cười khiến người ta có cảm giác như gió xuân thổi qua.
Chiếc váy này giúp cô tăng thêm một chút màu sắc khiến cô trông càng xinh đẹp hơn. Và nó cũng tôn lên dáng người của cô ấy rất rõ, với vòng eo thon và đôi chân thon. Đi bên cạnh Tấn Thiên Hào giống như một bông hoa đung đưa trong gió.
"Chiếc váy này có phải là do ngài Tạp Mạn thiết kế đúng không? Tôi đã từng nhìn thấy nó trong phòng làm việc của ngài Tạp Mạn, lúc đó cũng muốn có nó, nhưng nhà thiết kế Tạp Mạn nói rằng tôi không đủ tiêu chuẩn. Hóa ra là do giám đốc Tấn đặt hàng.”
"Đó chẳng phải là lát nữa mặt phu nhân Văn rất khó xem đi.”
Phùng Khinh Khinh nhẹ nhàng tận hưởng hương vị của chiến thắng này, cô hơi hếch cằm lên, làm mình có vẻ càng hòa nhập hơn với nơi này hơn. Đồng thời, cô đưa tay ra, cố gắng kéo cánh tay của Tấn Thiên Hào.
Một loạt tiếng giày cao gót "cộc cộc" tiến lại gần.
Trong nháy mắt, Văn Kiều đã đứng ở trước mặt bọn họ.
Hai người không đứng cùng nhau thì mọi người chưa cảm thấy điều gì, nhưng khi họ đứng cạnh nhau, Phùng Khinh Khinh ngay lập tức bị so sánh đi xuống.
Một người tỏa sáng, đứng đó như một bông hồng nở rộ. Một là ánh sáng ảm đạm, giống như bông hồng rẻ tiền nhất. Và thậm chí điều tồi tệ hơn là họ đυ.ng hàng.
Văn Kiều cũng mặc váy đỏ, chẳng qua là váy dài. Chiếc váy ôm lấy cơ thể cô một cách hoàn hảo, có thể nhìn thoáng qua những đường cong yêu kiều. Không có phụ kiện nào trên ngực, nhưng chiếc cổ mảnh mai của cô cũng đủ thu hút sự chú ý. Dường như không có châu báu nào sánh được với cô.
Cô chỉ đeo một đôi bông tai hồng ngọc bất đối xứng, sợi hoa tai dài, nhẹ nhàng lắc lư, hôn lên sườn mặt của cô. Khiến mọi người như thể muốn trở thành viên hồng ngọc đó, hôn lên đôi má trắng nõn, mịn màng của cô ấy lúc đi lại.
Nhưng kể cả đẹp thì như thế nào?
Tấn Thiên Hào không thích cô ấy, và cô cũng chỉ là một người phu nhân nhà giàu oán phụ mà thôi.
-----------
Editor: Hoa Nguyệt