Văn Kiều nhìn vào phản ứng của anh ta, quyết định lại thử luật sư Quan thêm một lần nữa.
Cô hít sâu một hơi, giơ tay đưa tới trước mặt, mân mê chiếc nhẫn kim cương, cau mày nói: “Vừa rồi tôi đυ.ng phải người quá mạnh, vô ý chạm đất, tự làm mình bị thương rồi. Vừa rồi không để ý, bây giờ lại cảm thấy đau, hóa ra là chảy máu.”
Cổ họng Quan Vũ Hiên lại giật giật nói: "...Tuy rằng vết thương nhỏ, nhưng cũng sợ bị nhiễm vi khuẩn, tiểu thư Văn trước tiên ngồi xuống xử lý vết thương, rồi mới có thể chạm vào nước.”
Văn Kiều nâng làn váy, xoay người lại đi xuống lầu: "Luật sư Quan nói đúng.”
Quan Vũ Hiên quay đầu bảo người hầu đi lấy hộp thuốc, nhìn anh ta so với Văn Kiều giống người chủ ở đây hơn.
Khi hộp thuốc được đưa tới, Văn Kiều nhấc nắp lên, nhưng lại nhíu mày nhìn băng gạc, bông, cồn v.v.. ở bên trong, tựa hồ không biết nên làm thế nào.
Văn Kiều càng cau mày chặt hơn, cúi đầu nặn nặn vết xước trên tay.
Vết trầy xước như vậy sẽ lành nhanh chóng, nhưng bởi vì cô bóp mạnh, máu lại chảy ra.
Văn Kiều cả người nóng nảy, vừa nặn ra máu liền đóng sầm hộp thuốc lại: “Được rồi, vắt máu bẩn ra ngoài, vết thương một lát sẽ lành.”
Quan Vũ Hiên hô hấp thay đổi, một tay ấn hộp thuốc, ngữ khí không cách nào cự tuyệt nói: "Làm sao có thể? Tiểu thư Văn duỗi tay ra, tôi bôi thuốc cho tiểu thư. Tiểu thư Văn dùng một tay cũng không tiện.”
Văn Kiều miễn cưỡng đưa tay ra.
Quan Vũ Hiên nhanh chóng lấy bông gòn từ hộp thuốc ra, anh lau vết thương cho Văn Kiều bằng bông tẩm cồn, sau đó băng lại cho cô.
Đó là một quá trình đơn giản, nhưng ở trong tay của Quan Vũ Hiên, nó được thực hiện một cách tỉ mỉ, còn tốn mất vài phút.
“Cám ơn luật sư Quan.” Văn Kiều giơ tay, mười ngón tay hướng về phía ánh sáng.
Dưới ánh sáng, những ngón tay của cô càng thêm mảnh mai.
Cho nên cái băng keo cá nhân dán ở trên tay trông rất khó chịu.
Văn Kiều nói xong cũng không ở lại, lập tức xoay người đi lên tầng.
Khi cô trở lại căn phòng nơi cô sống trước khi kết hôn, Văn Kiều ngay lập tức xé miếng băng keo cá nhân và ném nó vào thùng rác.
Cảm giác của cô đã đúng.
Quan Vũ Hiên bắt đầu thay đổi đối với cô, từ khi anh ta nhìn thấy vết thương trên tay cô.
Bàn tay rất đẹp, nhưng không đến mức làm người yêu thích quan tâm. Huống chi nếu yêu thích thì Quan Vũ Hiên đã thích từ lâu rồi. Trừ phi là dị thường... Ngoại trừ vết thương dị thường trên tay này, còn có cái gì khác?
Quan Vũ Hiên hoặc là một tên biếи ŧɦái, tự nhiên thích nhìn những thứ đẹp đẽ xuất hiện vết thương.
Nhưng ý tưởng này vừa nảy ra, lập tức bị Văn Kiều bác bỏ.
Nếu đúng như vậy, thì tại sao Quan Vũ Hiên lại đề nghị xử lý vết thương cho cô?
Thế thì chỉ còn có... máu.
Điều khiến Quan Vũ Hiên quan tâm là máu của cô.
Đó là lý do tại sao anh ta rất cẩn thận khi lau máu cho cô.
Không đời nào người này mắc chứng rối loạn chuyển hóa porphyrin, vậy chẳng lẽ thật là ma cà rồng?
Thôi, mặc kệ anh ta có hút máu hay không.
Văn Kiều đi vào phòng tắm, cởϊ qυầи áo, tắm rửa một cái, sau đó đi nghỉ ngơi.
Quan Vũ Hiên bước ra khỏi cổng nhà họ Văn, nhưng anh vẫn cầm một vài cục bông trong lòng bàn tay. Trên miếng bông gòn có mùi còn nồng nặc, đồng thời có mùi máu tươi ngon mà Quan Vũ Hiên chưa từng ngửi qua.
Cái mùi này nồng nặc xộc thẳng vào mũi, xộc thẳng vào tâm trí, khiến cổ họng anh nghẹn lại.
Quan Vũ Hiên đã từng ngửi thấy mùi máu của Văn Kiều. Nó hơi có mùi thối.
Nhưng bây giờ nó đã thay đổi hoàn toàn.
Quan Vũ Hiên đã lên xe, nhưng cục bông vẫn được giữ trong lòng bàn tay, anh không ném nó đi mà cầm nó suốt đường về nhà.
Anh lấy một chiếc lọ tròn trong suốt đựng đồ đặt ở sảnh ra vào, đem thủy tinh ở bên trong đổ ra rồi cho vài cục bông gòn vào. Vốn nhìn tổng thể chẳng ra cái gì, nhưng trên bông gòn màu trắng có một chút máu, giống trên nền tuyết trắng còn có một chút đỏ, có chút đẹp không thể tả.
Tấn Thiên Hào trở lại ngôi nhà cũ, những người hầu kinh ngạc nhìn anh.
“Văn Kiều đâu?” Tấn Thiên Hào hỏi.
Những người hầu không biết phải trả lời gì.
Tấn Thiên Hào nhíu mày, nhất thời không biết trong lòng đang nghĩ cái gì. Dù sao trước đây mỗi khi anh tới tìm người, Văn Kiều đều là chờ anh. Giờ không tìm thấy ai, nên chỉ đành nén giận.
Đến công ty vào ngày hôm sau.
Khuôn mặt tuấn tú của Tấn Thiên Hào đầy vết bầm tím, chỗ xanh chỗ tím, đây thực sự là cảnh tượng trăm năm hiếm gặp. Lúc vụ việc xảy ra ngày hôm qua, không có nhiều nhân viên ở lại trong công ty. Vì vậy, có một số người biết chuyện gì đang xảy ra, thầm nói, phu nhân Văn không dễ chọc a. Những người không biết không thể không tự hỏi, ai có gan đánh Tấn Thiên Hào?
Tấn Thiên Hào trong lòng sôi sục lửa giận, nhưng anh không hề qua loa trong xử lý công việc.
Phùng Khinh khinh nhẹ nhàng bưng cà phê gõ cửa phòng anh, nhìn thấy cảnh này, người trong ban thư ký xì xào bàn tán: "Thư ký Phùng không ngây thơ như vẻ bề ngoài đâu. Hôm qua phu nhân tổng giám đốc đến làm ầm ĩ lên. Mọi chuyện đều đã được nói ra. quá rõ ràng. Ngay cả khi Phùng Khinh Khinh vô tội, cô ta cũng nên tránh một người đàn ông đã có gia đình.”
Lúc này, trợ lý Kim đi tới bưng cà phê: "Bí thư Phùng, để tôi tới.”
Phùng Khinh Khinh không thể làm gì khác ngoài việc đưa cà phê.
Trợ lý Kim mở cửa đi vào, vừa đặt cà phê xuống còn lấy ra một tấm thiệp mời: "Giám đốc Tấn, đây là thiệp mời của nhà họ Trần, ba ngày nữa là sinh nhật của Trần công tử.”
Tấn Thiên Hào vuốt ve tấm thiệp mời, nói: "Đi chuẩn bị lễ phục cho Phùng Khinh Khinh.”
Trợ lý Kim mở miệng: "Vâng.”
Ngài đây là thực sự không sợ bị đánh một lần nữa?
Trợ lý Kim bất lực, vậy lần sau, anh nên can ngăn hay không can ngăn?------------------------------------------
Editor: Hoa Nguyệt