Chương 7: Tôi cùng bốn tên ác ma yêu đương

Khi Phùng Khinh Khinh nhẹ nhàng cầm hộp thuốc tới, Văn Kiều đã ngồi xuống ghế sô pha gần đó. Cô vươn tay nhìn hộp thuốc trước mặt, không nhúc nhích.Quan Vũ Hiên lần trước liền biết rằng Văn Kiều căn bản là không biết băng bó, mười phần mười kiều tiểu thư.Anh đang chuẩn bị làm.

Tấn thiên hào

Văn Kiều lại gật đầu với Tấn Thiên Hào: "Còn đứng đó làm gì? Không bôi thuốc cho tôi sao? Hồ ly tinh bé nhỏ của anh không chịu làm, anh cũng không làm à? Cổ đại muốn làm thϊếp, đều biết phải hầu hạ vợ cả. Liền ánh mắt đều không biết xem." Văn Kiều nhìn Phùng Khinh Khinh, nghiêng đầu, phong tình vạn chủng lại mang theo sự quả quyết: "Xem ra, cô sẽ không bao giờ có thể kết hôn với Tấn Thiên Hào trong cuộc đời này đâu.”

Biểu cảm trên khuôn mặt của Phùng Khinh Khinh gần như không thể nhịn được nữa.

Cô nói từng tiếng từng tiếng hồ ky tinh, rồi lại từng tiếp từng tiếng thϊếp, chính là đem mặt của cô dẫm xuống đất!

Tấn Thiên Hào lạnh lùng nói: "Được rồi, cô nói đủ chưa?”

Phùng Khinh Khin hnhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Hiệu quả công lược của cô là lâu dài.

Nhưng mà, sau một khắc, Tấn Thiên Hào đi tới sô pha, ngồi xuống, bóp chặt Văn Kiều cổ tay: "Đau cũng đừng kêu.”

Phùng Khinh Khinh: "...”

Cô nghiến răng nghiến lợi, sau đó mới nhớ tới bên cạnh mình còn có Quan Vũ Hiên.

Nhân tiện, Tấn Thiên Hào và Quan Vũ Hiên đang có mâu thuẫn. Chỉ cần Quan Vũ Hiên ở bên, Tấn Thiên Hào nhất định sẽ tự mình làm mọi thứ, sẽ không bao giờ để Quan Vũ Hiên có cơ hội!

Văn Kiều thật là may mắn! Thế nhưng tình cờ mang Quan Vũ Hiên đến đây ...

Mà lúc này, Văn Kiều dựa vào trên sô pha, nở nụ cười đặc biệt ấm áp với Tấn Thiên Hào: "Chỉ cần là anh, bất luận thế nào tôi cũng sẽ không kêu đau.”

Những lời như vậy, thật là có khả năng nguyên thân nãn tàn sẽ nói ra.

Nhưng nói ra từ miệng của nguyên thân sẽ chỉ khiến mọi người phiền chán. Còn lời nói từ miệng của Văn Kiều nói ra sữ chỉ làm cho trí tưởng tượng của Tấn Thiên Hào ngay lập tức tuôn trào, như thể điều mà Văn Kiều đang nói không phải là vấn đề bôi thuốc, mà là một thứ khác ... quyến rũ hơn ... một thứ gì đó.

Cổ họng của Tấn Thiên Hào giật giật, một câu cũng nói không nên lời.

Anh không còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu xuống, tìm thấy i-ốt, bông y tế và băng cá nhân từ hộp thuốc.

Phân thân của Tấn Thiên Hào là gì? Tất nhiên là chưa cho ai làm bất cứ điều gì như thế này. Động tác của anh khá xa lạ, giống như yêu cầu một người đàn ông thô lỗ hay cầm rìu đi thêu thùa, làm anh luôn bị vô tình dùng lực lúc lau vết thương.

Còn Văn Kiều thì đúng như lời cô nói, cô không hề kêu đau.

Chỉ là khi Tấn Thiên Hào dùng lực, ngón tay của cô sẽ chỉ hơi run. Lắc lắc vài cái, Tấn Thiên Hào không khỏi quay đầu nhìn về phía cô, liền phát hiện lông mày cô hơi nhíu, môi đỏ mọng mím chặt, trong mắt tựa hồ còn có một tầng sương mù.

Không phải là gương mặt quá khư đầy nước mắt, bây giờ cô ấy thậm chí không khóc nữa. Nhưng ngược lại, nó như một con thiêu thân đâm thật mạnh, vào chỗ mềm yếu nhất trong trái tim anh.

Tấn Thiên Hào thậm chí còn cảm thấy bực bội hơn.

Quả bom trong não giường như lại nỏ tung thêm một quả nữa.

Tấn Thiên Hào không phải là người duy nhất khó chịu.

Ngoài ra còn có Phùng Khinh Khinh và Quan Vũ Hiên.

Quan Vũ Hiên thật sâu dán chặt ánh mắt vào tay Văn Kiều, cảm thấy rất không vui. Vài ngày trước, anh là người chữa trị vết thương cho cô. Hôm nay nó là một người khác. Anh có thể thoáng thấy vết máu trên ngón tay cô, thậm chí anh còn có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nặc từ vết thương.

Nhưng anh chỉ có thể đứng ở một bên, chỉ nhìn.

Tấn Thiên Hào cuối cùng cũng lau sạch vết máu, đang định mở băng cứu thương ra, Văn Kiều liền rút tay lại: "Được rồi, vậy vậy là được.”

Tất nhiên, Tấn Thiên Hào không có sở thích phục vụ người khác, nghe cô nói là được rồi, ngay lập tức ném miếng băng cá nhân trở lại hộp.

Chỉ là trong tay không có gì để nắm lấy, Tấn Thiên Hào xoa xoa ngón tay, vô thức thưởng thức cảm giác chạm vào cổ tay cô.

Ở phía bên kia.

Trần Niên chú ý tới trong góc có động tĩnh, liền gọi người phục vụ hỏi: "Lấy hộp làm gì vậy? Giám đốc Tấn bị thương sao?”

Giọng Trần Niên khàn khàn u ám, hoàn toàn không phù hợp với tuổi hai mươi của anh.

Người phục vụ vội vàng nói: "Không phải giám đốc Tấn, là phu nhân của giám đốc Tấn, tiểu thư Văn.”

"Phu nhân? Tiểu thư Văn?" Người phụ nữ đẩy xe lăn bên cạnh Trần Niên bối rối hỏi.

Người phục vụ vội vàng nói lại: "Vợ chồng giám đốc Tấn quan hệ căng thẳng, rất ít người coi bọn họ là vợ chồng, cho nên đều thói quen gọi là tiểu thư Văn.”

Trần Niên liếc nhìn về phía đó, sau đó thờ ơ thu hồi ánh mắt.

Người phụ nữ đang đẩy Trần Niên hỏi lớn: "Niên Niên, giám đốc Tấn và ngài Quan đều ở đằng kia. Họ là những người có thể so sánh với gia đình chúng ta ở Thượng Hải. Anh có muốn qua chào hỏi không?”

Lúc này Trần Niên mới nhướng mi: "Ừ.”

Người phụ nữ nở một nụ cười dịu dàng, đẩy xe lăn, đi đến một góc.

“Tổng giám đốc Tấn, ngài Quan.” Người phụ nữ chủ động chào hỏi.

Tấn Thiên Hào và Quan Vũ Hiên đồng thời quay đầu lại, chào người ngồi trên xe lăn trước: "Chúc mừng sinh nhật, thiếu gia Trần.”

Trần Niệm hiển nhiên là không thích tổ chức sinh nhật, cho nên chỉ tùy ý gật đầu.

Lúc này, trong đầu Văn Kiều tràn ngập thông tin mới.

[Lưu Uyển, 29 tuổi, mẹ kế của Trần Niên, giáo viên đại học, kẻ thù của Phùng Khinh Khinh. Vì chăm sóc tốt cho cuộc sống hàng ngày cho Trần Niên, cô ta mới có thể kết hôn vào nhà họ Trần. Bạn rất ghét cô ta, luôn chế giễu cô ấy là một người phụ nữ thích trèo cao. Lưu Uyển do đó có ác cảm với bạn. Sau khi nhà họ Văn lụi tàn, cô ta cũng góp một phần công sức, vói mong muốn làm cho bạn chết trong im lặng.]

Trò chơi sẽ không đưa ra thông tin về một người mà không có lý do. Đã đưa ra, vậy liền nói rõ nhân vật này hoặc là thuần túy là NPC người có liên quan mật thiết với toàn bộ trò chơi, hoặc là... cô ta cũng đồng thời là người chơi.

Xét từ danh tính của "kẻ thù của Phùng Khinh Khinh", nhiều khả năng chính là người chơi.

Nhìn cách cô ta chủ động chào hỏi Tấn Thiên Hào và Quan Vũ Hiên, suy đoán này càng được khẳng định.

Tấn Thiên Hào, Quan Vũ Hiên, Trần Niên, ba NPC quan trọng của trò chơi, chỉ cần là người chơi, tất nhiên là nên cố gắng hết sức để đến gần họ.

Văn Kiều lúc này mới hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Trong mắt Lưu phu nhân chỉ có giám đốc Tấn cùng ngài Quan thôi sao?”

Lưu Uyển lập tức mỉm cười: "Thật xin lỗi, xin chào phu nhân Văn.”

Nàng lại nhìn Văn Kiều một cái, cuối cùng xác nhận đây đích thật là cái kia NPC không có đầu óc.

Khi Tấn Thiên Hào nghe thấy "phu nhân Văn " này, ba phần bực bội trong l*иg ngực anh lập tức biến mất. Anh ta thậm chí còn liếc nhìn Quan Vũ Hiên, trong lòng cười lạnh.

Mặc kệ Quan Vũ Hiên thế nào?

Cô là vợ của anh.

Lúc này, Phùng Khinh Khinh lặng lẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trần Niên và chào hỏi Trần Niên: "Chào thiếu gia Trần.”

Trần Niên đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô thật sâu.

Con ngươi của hắn hai màu đen trắng, giống như thủy tinh cầu không chút tạp chất, lạnh lùng, không có bất kỳ tình cảm của con người.

Phùng Khinh Khinh cảm thấy trái tim, linh hồn của mình bị khϊếp sợ, đứng ở đó, như thể lòng bàn chân của cô mọc rễ ngay tại đây, và cô thậm chí không thể di chuyển được.

Phùng Khinh Khinh trong lòng có chút sợ hãi.

Lưu Uyển vẫn than vãn rằng Văn Kiều không có đầu óc.

Nhưng Văn Kiều lúc này lại lên tiếng, cô nhìn chằm chằm Trần Niệm, vẻ mặt không vui nói: "Chẳng lẽ Trần thiếu gia không nhìn thấy tôi? Chẳng lẽ danh tiếng nhà họ Văn của tôi khó dùng như vậy sao, chỉ cần cùng Tấn Thiên Hào đứng chung một chỗ, tôi liền thành một cái trong suốt?”

Tính cô điêu ngoa, ghê gớm cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, không ai nghi ngờ gì cả.

Lưu Uyển thậm chí còn từ dưới đáy lòng chế nhạo một lần nữa.

Thật là không có đầu óc.

Người khác cũng không dám gây rối với Trần Niên, nhưng cô ta dám. Nhưng cô có thể gánh chịu nổi hậu quả không?

Hắn còn không

Trần Niên lập tức rời mắt khỏi Phùng Khinh Khinh, quay sang Văn Kiều.

Văn Kiều đã dựa vào ghế sô pha trước đó, Tấn Thiên Hào và Quan Vũ Hiên đang đứng trước mặt cô, hai người đàn ông đều cao lớn, thực tế họ che chắn cô gần hết. Trần Niên hoàn toàn không có ý để ý đến cô. Nhưng lúc này cô đã mở miệng, thân thể ngồi thẳng dậy, lập tức cả người liền cao lên. Cổ cô thon dài, mảnh mai, mà trên cổ cô là một khuôn mặt rất rạng rỡ khiến người ta khó tránh khỏi sự quyến rũ của nó.

Lúc này Trần Niên mới âm trầm mở miệng: "Xin chào, tiểu thư Văn.”

Mà Tấn Thiên Hào cau mày, lặng lẽ chắn Văn Kiều.

Trong khi chắn, anh nghiến răng tức giận.

Văn Kiều thực sự rất can đảm, bình thường ở trước mặt anh làm bậy còn chưa tính, nhưng bây giờ cô lại dám chạy đến trước mặt Trần Niên làm bậy. Trần Niên là một kẻ điên. Cô không sợ chết sao?--------------------

Editor: Hoa Nguyệt