Vân Cẩm: “…”
Cảm ơn, con rất có hiếu.
Bà ấy lại muốn đánh con rồi, nhưng lúc này trên người cô bé chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, nếu tiếp tục đánh, có lẽ người cảm thấy đau đớn, ân hận hơn lại chính là bà ấy.
Vân Cẩm tức giận rút tay khỏi l*иg ngực của cô bé, nhận lấy ánh mắt ngỡ ngàng của cô bé, Vân Cẩm giật bím tóc của cô bé, nghiến răng cảnh cáo con gái: "Con không được bắt nạt các bạn khác nữa, không thì mẹ sẽ đánh gãy chân con đó!"
Bạn nhỏ Vân Miên Miên bị mẹ dọa dẫm nhiều lần nên luôn cảm thấy không phục, nhưng cô bé vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy đống quần áo lấm lem bùn đất của mình đang ngâm trong chậu gỗ lớn và bàn tay bị ngâm nước đến đỏ nhăn nheo, tái nhợt của mẹ.
Cô bé vẫn nhịn cơn giận trong lòng mình xuống, đồng thời quyết định sẽ tìm một ngày đẹp trời, đi bắt em trai của Triệu Tiểu Lê đánh cho nó một trận bõ tức!
Không phải là Vân Miên Miên không có dũng khí, không dám đánh nhau với anh trai của Triệu Tiểu Lê, mà là Triệu Tiểu Lê có tận ba người anh trai! Cô bé có hai tay không địch nổi nhiều người như vậy…
[Miên Miên ngoan, không nên để ý cái thiệt thòi trước mắt.]
Cô bé nói năng hùng hồn: [Chú ơi, chú yên tâm, đợi đến lúc bọn họ không ở cùng nhau, cháu sẽ đi đánh cho bọn họ khóc luôn, nhất định sẽ gây thêm rất rất nhiều phiền phức cho nhân vật chính!]
Hệ thống: [... Không có cách nào không cần động tay động chân à?]
Rõ ràng lúc nó quyết định chọn Vân Miên làm ký chủ tiếp theo, cô bé nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vô định, nhìn vô cùng ngoan ngoãn yếu đuối, cảm giác như chỉ cần một làn gió thổi nhẹ qua cũng có thể cuốn cô bé đi. Sao chỉ đổi thân thể và thế giới, mà cô bé lại có sức sống hẳn lên như hồi quang phản chiếu vậy?
Câu hỏi của chú hệ thống mang đến cho Vân Miên một chút bối rối.
Không cần động tay động chân mà vẫn gây ra rắc rối ...
Cô bé dựa bên chiếc giường cũ kĩ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng đầu nhìn bóng lưng mẹ đang giặt quần áo cho mình, đôi mắt dần díp lại.
Sau khi Vân Cẩm đổ hết chậu nước bẩn này đến chậu nước bẩn khác, cuối cùng cũng giặt sạch mấy bộ quần áo cũ rách. Sau khi phơi hết đống quần áo, đi vào nhà, bà ấy thấy cô con gái rượu của mình đang ghé bên giường ngủ gật.
Vân Cẩm thoáng dừng lại, sau đó bà ấy lắc đầu thở dài, đi qua kéo chăn đắp lên người con gái, làm xong hết tất cả mới nhẹ nhàng mở cửa sổ, ngồi bên cạnh giường, lợi dụng chút ánh sáng mặt trời tiếp tục khâu vá lại đống quần áo cũ.