Vân Miên quyết định bảo vệ Tiểu Lê, dù sao em ấy cũng là khách, nếu bị mẹ dọa khóc thì ba mẹ của Tiểu Lê nhất định sẽ qua đây gây rối.
Vân Cẩm thoáng nhìn thấy Tiểu cửu cửu* ngây thơ, thẳng thắn trong lòng con gái mình, bất đắc dĩ liếc cô bé một cái, suy nghĩ một chút cũng từ bỏ ý định ép hỏi Triệu Tiểu Lê.
*Tiểu cửu cửu: tục ngữ của Trung Quốc. Ám chỉ những tính toán nhỏ trong lòng. Ngày nay, người ta thường dùng từ đó để tả những người mưu mô, giỏi tính toán.(Theo Baidu).
Vân Cẩm chỉ nghiêm túc hỏi Triệu Tiểu Lê: “Tiểu Lê, cháu nói cho thím biết, cháu vẫn là cháu sao?”
Đứa trẻ Vân Miên thì thật sự bối rối, còn Triệu Tiểu Lê không phải là trẻ con cũng căng thẳng, đầu ngón tay siết chặt trở nên trắng bệch, khẩn trương đáp: “Thím ơi, cháu là Tiểu Lê, Lý Giai Tú là mẹ của cháu.”
Vân Cẩm không còn nhìn thấy vẻ chột dạ khi nói dối trên mặt cô nữa, tảng đá treo trong lòng lặng lẽ rơi xuống, vẻ mặt dịu đi.
Vân Cẩm không hỏi quá nhiều về chuyện khác nữa: “Vậy cháu muốn làm gì với củ nhân sâm này?”
Điều này làm Triệu Tiểu Lê âm thầm thở phào nhẹ nhõm, biết rằng bản thân tạm thời thoát khỏi vấn đề này.
Cô điều chỉnh lại suy nghĩ của mình và nghiêm túc nói: “Cháu vốn muốn thím bán nó tại thị trấn, nhưng thôn Triệu Gia chúng ta cách thị trấn không xa, vì vậy chúng ta khó mà che giấu được. Sau khi hiệu thuốc trong thị trấn mua nhân sâm có thể sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức, lúc đó mọi người biết chúng ta bán nhân sâm thì sẽ để ý chúng ta, như vậy không an toàn. Vì vậy làm phiền thím đi đến một huyện xa hơn, ở đó có hiệu thuốc lớn, lúc đó thím lựa giá mà bán đi. Thím không cần lo lắng chi phí đi lại, thím cứ lấy tiền bán nhân sâm mà chi trả.”
Nghe đứa trẻ trước mặt nói rành mạch, Vân Cẩm nhìn con bé thật sâu rồi gật đầu trong sự thấp thỏm của Triệu Tiểu Lê.
“Thím cũng nghĩ như vậy, nhưng con thực sự không lo lắng gì khi để thím bán vật có giá trị như vậy chứ? Ba mẹ con thì sao, không lẽ con tính giấu chuyện này mãi?”
Biểu tình của Vân Cẩm cho Triệu Tiểu Lê biết, cô ấy không đồng ý với cách làm của cô.
Một đứa trẻ bốn tuổi có rất nhiều tiền nhưng lại giấu giếm để tự mình tiêu… Giấu một nhà hơn mười mấy người chắc chắn còn khó hơn lên trời.
Hơn nữa, mặc dù Vân Cẩm cảm thấy đứa trẻ này đặc biệt nhưng cũng như con gái của mình, còn bất cẩn và chưa được khéo léo, không những không biết nói dối mà còn tiết lộ một số bí mật…
Với tính cách như vậy, rất khó để giấu việc kinh doanh với số tiền lớn.
Chuyện này Triệu Tiểu Lê biết rõ, cô nhíu mày suy nghĩ một chút rồi phiền muộn thở dài: “Cháu cũng không biết, có lẽ sẽ lén nói cho mẹ của cháu. Nếu có biện pháp khác tốt hơn thì đỡ rồi.”
Có tiền trong tay, cô không thể nào không dùng để cải thiện cuộc sống, dù sao trong đại gia đình đó, cô - một bé gái nhỏ, đến nửa quả trứng luộc cũng không được ăn thì còn thảm hơn cả Vân Miên.