Chương 44

Người làm mẹ vĩnh viễn cũng không nỡ nhìn thấy con gái mình lộ ra loại vẻ mặt này.

Cho dù biết rõ có thể là cô bé đang giả bộ đáng thương.

Vân Cẩm lại một lần nữa bất đắc dĩ mà giơ lên cờ trắng với con gái mình, dưới sự giám thị của quản gia nhỏ Vân Miên Miên, bà ấy một lần nữa nhóm lửa nấu một chén mì nhỏ cho mình.

“Mẹ, ăn thịt gà ~”

“Miên Miên không thể ăn thật nhiều thịt gà, bởi vì ăn cái gì bổ cái đó, con gà nhỏ này không nghe lời còn bắt mạt gà nhỏ khác, cho nên Miên Miên không thể ăn nhiều!”

“Mụ mụ uống canh gà, có phải canh trong chén của Miên Miên càng thơm hay không?”

“Mẹ, hôm nay em Tiểu Lê tìm được nhân sâm rất quý rất quý, em ấy để cho con mang về, muốn cho mẹ hỗ trợ lén bán đi ~”

Câu cuối cùng mà Vân Miên nói ra khiến cho Vân Cẩm rốt cuộc không còn lòng dạ nào ăn cơm nữa.

Bà ấy buông chén đũa, nhìn về phía một đống lá cây ngô đồng nhàu nát duy nhất mà con gái ôm về nằm trong một góc, mang theo một chút nghi ngờ hỏi: “Trong đó … chứa nhân sâm?”

Vân Miên chắc chắn gật đầu: “Dạ dạ! Em Tiểu Lê dùng lưỡi hái đào rất lâu đó, nếu không thì con đã sớm về nhà rồi!”

Cô bé còn nhớ về chuyện bị đánh vô tội vừa rồi kia, hiện tại ngồi ở trên ghế, mông của cô bé còn nóng rát mà đau đây.

Vân Cẩm: “…”

Trong lòng bà ấy vẫn có vài phần nghi ngờ, dù sao Triệu Tiểu Lê còn nhỏ hơn Vân Miên một tuổi, trẻ con mới lớn như vậy, thật sự biết nhân sâm là cái gì sao?

Chắc là hai đứa trẻ này nói lung tung nhỉ?

Cho dù nghĩ như vậy, nhưng cho dù căn cứ vào 0.1% khả năng, Vân Cẩm vẫn đứng dậy đi cầm lấy đống bị bọc lá cây ngô đồng thật dày kia đặt lên bàn.

Vân Miên cắn chiếc đũa nhìn mẹ xé lá cây.

Mở từng lớp ra, dần dần có thể nhìn thấy bộ rễ dài nhỏ bị đèn dầu chiếu rọi đến hơi vàng.

Động tác vốn lưu loát của Vân Cẩm cũng bởi vậy dần dần chậm lại, chờ vạch tới lớp cuối cùng, bà ấy thậm chí không tự chủ được nín thở.

“Mẹ, nhân sâm trông giống như củ cải trắng nhỏ nha ~ con không thích ăn củ cải trắng.” Vân Miên lắc chân ra tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Vân Cẩm nhìn con gái ngây thơ đơn thuần, ngón tay run rẩy khép lại từng lớp lá cây ngô đồng lại, bao lại gốc cây nhân sâm tươi sống kia.

“Miên Miên, sau này đừng nói chuyện nhân sâm với ai, biết không?” Vân Cẩm nghiêm túc mà dặn dò con gái.