Vân Miên là điểm yếu của Vân Cẩm, là tất cả lý do bà ấy nhường nhịn. Bà ấy không muốn cùng nổi giận với người khác, bởi vì náo loạn sẽ khiến Vân Miên giống như bà ấy bị người ta chỉ trỏ. Bà ấy hy vọng Vân Miên đường đường chính chính làm người, mà không phải sống dưới ánh mắt khinh bỉ khác thường của người trong thôn.
Hơn nữa... Trước cửa quả phụ thị phi nhiều, một mình bà ấy nuôi Vân Miên đã rất không dễ dàng, nếu như bà ấy nháo lên với Triệu Gia Câu và những người nhà họ Triệu, bà ấy tự nhiên sẽ ở vào vị trí bất lợi. Bà ấy có thể bất chấp tất cả đi náo loạn một hồi, nhưng Vân Miên làm sao bây giờ?
Thay vì nói Triệu Tiểu Lê tin tưởng nhân phẩm của Vân Cẩm, không bằng nói Triệu Tiểu Lê tin tưởng Vân Cẩm sẽ không tùy tiện trêu chọc nhà họ Triệu.
Huống chi cô và Vân Miên chơi với nhau, Vân Cẩm dựa trên tình yêu đối với Vân Miên cũng sẽ đối với người bạn tốt của con gái là cô mà thiên vị vài phần.
Nghĩ tới đây, Triệu Tiểu Lê không khỏi ôm Vân Miên trước mặt, vỗ vỗ lưng cô bé, mềm giọng nói: "Mẹ chị là một người rất tốt, chị yên tâm đi, em sẽ không để cho bà ấy quá bận rộn đâu! ”
Không nói hai năm sau cái chết của Vân Cẩm có thể thay đổi hay không, nhưng trước mắt, nếu Vân Cẩm có thể hỗ trợ bán nhân sâm, vậy Triệu Tiểu Lê cũng tuyệt đối sẽ không để cho bà ấy gánh chịu phiền phức sau lưng. Cô cũng có lý do đưa ra một khoản phí ủy thác, dùng để cải thiện mức sống hai mẹ con Vân Cẩm.
Không thể không nói, ý tưởng của Vân Miên đã hoàn mỹ giải quyết nỗi khổ não của hai bên, hoàn toàn có thể gọi là "đôi bên cùng có lợi".
Đây không chỉ là lần đầu tiên Vân Miên nhìn thấy người ta đào sâm mà còn là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy nhân sâm ngoài đời.
Sau khi xác nhận nhân sâm này dùng vận may của mình để đổi lấy kế tiếp cũng sẽ không có bất cứ quan hệ gì với đám người thân cực phẩm kia, sức mạnh đào nhân sâm của Triệu Tiểu Lê có thể đủ nhiều!
Điều này thật giống như là khái niệm tiền của mình cho chính mình tiêu và cho một nhà thân thích tiêu vậy, hoàn toàn chính là chênh lệch lớn như trên trời dưới đất, tâm trạng và cảm xúc đối với cây nhân sâm này cũng hoàn toàn khác nhau.
Vân Miên không biết đào, chỉ có thể ngồi xổm bên cạnh tò mò mà nhìn.
Tay của Triệu Tiểu Lê bốn tuổi rất nhỏ rất nhỏ, cố sức nắm chặt lưỡi hái còn dài hơn cả đầu của cô, thật cẩn từng chút từng chút đào bùn đất lên, toàn bộ hành trình nín thở, sợ không cẩn thận đυ.ng gãy chẳng sợ một cọng rễ nhỏ của nhân sâm.