Có chung một kẻ thù, hai đứa nhỏ vừa rồi vẫn còn đang cãi nhau bây giờ đã hòa thuận lại rồi. Hai bạn nhỏ trở về ngồi xổm chỗ gốc nhân sâm, Miên Miên trầm ngâm suy nghĩ.
"Hay là chúng ta giấu nó đi?" Vân Miên đưa ra chủ ý cho Triệu Tiểu Lê: "Giấu ở nơi không ai biết, như vậy sẽ không bị bà nội em không thể lấy đi bán. ”
“...... Không được, nếu không bán lấy tiền, bây giờ chúng ta đào nó lên cũng vô dụng." Triệu Tiểu Lê thực ra muốn nói tương lai sẽ là thiên tai mất mùa, nếu không có đủ tiền và lương thực, nói không chừng dưới sự đối đãi hà khắc của bà nội, chính mình và ba mẹ đều sẽ chết đói.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Cha em không thể không đưa cái này cho bà em ư? Hình như ông ấy hơi ngốc!” Vân Miên không chút khách khí chửi bới.
Triệu Tiểu Lê cười khổ: "Đúng vậy, ông ấy chính là đồ ngốc, nếu không vì sao lại làm trâu làm ngựa cho đám người kia nhiều năm như vậy, còn vì đám người kia mà khiến em và mẹ em tủi thân, uất ức chứ? ”
Vân Miên không có cha, nhưng nhìn Triệu Tiểu Lê như vậy, cô bé cảm thấy có hơi may mắn vì mình không có cha.
Một người cha ngu ngốc, sẽ làm cho mẹ và Miên Miên tủi thân, không vui vẻ.
Ngay cả nhân sâm trân quý như vậy cũng không dám mang về nhà...
"Hay là để mẹ chị bán giúp em nhé?" Vân Miên đột nhiên nghĩ ra một chủ ý hay: "Mẹ là người lớn, có thể làm nhiều chuyện mà trẻ con chúng ta không làm được. Bà ấy bán nhân sâm rồi đưa lại tiền cho em, như vậy em có thể giao tiền cho mẹ em, để mẹ em giấu đi, như vậy sẽ không ai biết! ”
Vân Miên càng nói, ánh mắt Triệu Tiểu Lê càng sáng, đến cuối cùng cô hoàn toàn ý thức được tính khả thi của chuyện này lớn đến mức nào.
Cô rất rõ ràng lấy nhân phẩm của thím Vân Cẩm, tuyệt đối sẽ không bởi vì tham lam mà trộm mất gốc nhân sâm này.
Bởi vì kiếp trước trước khi thím Vân Cẩm chết, rất nhiều phụ nữ miệng rộng nói bà ấy là quả phụ, nói bà ấy ngoài mặt may quần áo kiếm tiền nhưng trên thực tế sau lưng lại ăn trộm không biết bao nhiêu người, nếu không làm sao có thể một mình nuôi Vân Miên lớn như vậy?
Nhưng thím Vân Cẩm chưa từng hổ thẹn với người trong thôn. Trước kia Triệu Tiểu Lê không hiểu, nhưng cô đã sống cả đời lại sống lại một đời, cô hiểu, Vân Cẩm không phản bác không tranh cãi với những người đó là bởi vì Vân Miên.