Chương 32

"Em cám ơn thầy." Vân Miên ôm túi vải chứa bút chì sách, cong mắt hứa hẹn: "Em chắc chắn sẽ học tập chăm chỉ, trở thành một học sinh giỏi!"

"Ngoan, thầy chờ em đến trường báo danh vào mùa xuân tới." Hà Khai Tiến cười gật đầu, lại nhét một viên kẹo nhỏ vào túi áo của Vân Miên, sau đó mới đưa cô bé ra khỏi cổng trường.

Bên ngoài cổng trường, Vân Miên ôm túi vải im lặng nhìn thầy Hà xoay người đi vào lớp học.

"Chú hệ thống, nếu cháu cố gắng học tập, sau này cháu cũng sẽ trở thành người lợi hại như thầy Hà đúng không?" Trong giọng nói trẻ con lanh lảnh của cô gái nhỏ có khát vọng không chút che dấu.

Cô bé ấy đang mong đợi tương lai của mình.

Trong tương lai của cô bé, cô bé có thể trở thành người lợi hại nhất, có văn hóa nhất mà cô bé từng gặp.

Nhưng với hệ thống, những từ như "mong đợi tương lai" là thứ rất khó tin.

"Thực xin lỗi Miên Miên, chú cũng không thể trả lời câu hỏi này của cháu."

Bởi vì nó đã từng ràng buộc với hơn ba ngàn kí chủ, tất cả đều một lòng nhào vào thân phận nhân vật phản diện làm nhiệm vụ gây phiền phức cho nhân vật chính, bọn họ xem mỗi một thế giới chỉ là trò chơi công lược, dùng ‘năng lực’ biết trước tương lai của mình để đạt được các loại mục đích, nhưng chưa bao giờ cùng nó thảo luận cái gọi là "tương lai".

“Cháu chắc chắn sẽ trở thành người rất lợi hại!” Vân Miên cũng không để ý đến câu trả lời của chú hệ thống, cô bé khẳng định lại khao khát về tương lai mà mình muốn hướng về kia.

Hệ thống không nói gì, tương lai của Vân Miên chỉ có thể do chính cô bé quyết định.

Trong sự im lặng của hệ thống, Vân Miên vui vẻ ôm một túi sách trở về nhà.

Trên đường về cô bé gặp Triệu Tiểu Lê tay cầm liềm lưng cõng gùi, Vân Miên biết cô muốn đi sau núi đào thứ gọi là nhân sâm kia, cô bé còn chưa từng thấy qua nhân sâm trông như thế nào cho nên từ xa đã gọi đối phương, để Triệu Tiểu Lê chờ mình một chút.

“Chị về nhà cất cái này trước, em chờ chị một lát nhé! Chị sẽ chạy tới rất nhanh!” Vân Miên cười đến không hề lo lắng, giống như lúc trước người vu khống cô bé là kẻ trộm còn muốn đánh cô bé không phải là anh trai của Triệu Tiểu Lê vậy.

Triệu Tiểu Lê cũng không rõ chuyện xảy ra ở trường, cô chỉ nhìn thấy cái túi vải Vân Miên ôm trong lòng như bảo bối, tò mò hỏi một câu: "Đây là cái gì?”