Vân Miên tấn công quá đột ngột, lại dưới sự giận dữ thúc đẩy đã dùng hết toàn bộ sức lực, cho đến khi Triệu Vân Đào ôm bụng kêu lên đau đớn, Hà Khai Tiến mới phản ứng lại, kéo Vân Miên còn muốn tiếp tục động thủ sang một bên.
"Anh nói xằng nói bậy!!" Hốc mắt Vân Miên đỏ bừng hung ác trừng mắt nhìn Triệu Vân Đào, nắm tay nắm thành nắm đấm siết chặt, lớn tiếng nói: "Anh nói em là tên trộm, nói mẹ em nghèo, sao anh lại xấu xa như vậy? Anh là đồ nói dối, anh không phải là một học sinh gương mẫu, em ghét anh!!”
Kiếp trước Vân Miên chưa từng tiếp xúc với lời nói tục tĩu, nhục mạ. Trong trí nhớ thân thể đời này có rất nhiều lời thô tục, nhưng cô bé cho dù cực kỳ tức giận, há miệng muốn mắng người nhưng mắng thế nào cũng mắng không ra được.
Cô bé chỉ có thể dùng giọng nói để phát tiết cảm xúc của mình, nhục mạ nghiêm trọng nhất là chỉ trích đối phương không xứng làm học sinh gương mẫu.
Triệu Vân Đào bị Vân Miên mắng đến sắc mặt đỏ bừng. Cậu nhóc lập tức xúc động giơ nắm đấm lên, liều lĩnh muốn nện lên người Vân Miên.
Vân Miên đã sớm nhắm mắt lại, nhưng đau đớn trong dự đoán cũng không có giáng xuống, bên tai ngược lại vang lên âm thanh lạnh lùng nghiêm khắc của thầy Hà: "Học trò Triệu Vân Đào, thầy cô dạy em làm vậy ư?!”
Vân Miên vụиɠ ŧяộʍ mở mắt, sau khi nhìn thấy thầy Hà nắm chặt cổ tay Triệu Vân Đào giơ lên, cô bé lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó di chuyển bước chân đứng sau lưng thầy giáo.
Vừa rồi do quá bất ngờ nên cô bé tránh né không kịp, bây giờ nguy cơ tạm thời được giải trừ, Vân Miên có thể tự lo cho an toàn của mình rồi.
“Thầy Hà, vừa rồi con nhóc này mắng em, còn đυ.ng em ngã!” Triệu Vân Đào cũng cảm thấy tủi thân, cương quyết ngẩng cằm không chịu tỏ ra yếu thế.
"Nếu em không dùng lời lẽ công kích em ấy trước, làm sao em ấy có thể mắng em, đυ.ng em đây?" Hà Khai Tiến trầm giọng nói: "Vừa rồi thầy cũng đã hỏi tem, sự thật chứng minh là do em hiểu lầm Vân Miên, nhưng em làm gì? Không chỉ không có nói lời xin lỗi, mà còn làm chuyện quá phận. ”
Triệu Vân Đào gắt gao nắm chặt nắm đấm, mặc dù nghe hiểu ý của thầy Hà, nhưng cũng hoàn toàn không muốn xin lỗi Vân Miên.
Vân Miên từ phía sau thầy Hà thò đầu ra nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Vân Đào, lúc hai người thầy Hà và cậu nhóc còn đang giằng co thì có một thanh âm giòn tan phá vỡ sự im lặng: "Thầy ơi, em không cần anh ấy xin lỗi em, em không có trộm đồ, bây giờ em có thể rời đi được chưa ạ? ”