Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vệ Băng Thanh thân là nữ chính thịt văn, giá trị nhan sắc tự nhiên là không cần nói, tuyệt đối là một đại mỹ nữ người gặp người thích, loại mà nữ nhân nhìn cũng muốn cong luôn ấy.
Tương tự, Vệ Chiếu là ca ca ruột của nàng, lại là một trong những ký chủ của hệ thống, dung mạo tự nhiên cũng là đỉnh cấp. Chỉ là Vệ Chiếu bởi vì thân thể yếu đuối, nên cả người nhìn qua không có tinh thần gì, nhìn càng giống như một mỹ nhân yếu đuối, hoàn toàn khác biệt với người trong quan tài băng trước mặt này.
Người trong quan tài băng tựa như bước ra từ trong bức họa, trừ mái tóc bạc trắng ra, thì còn lại cơ hồ không có gì có thể bắt bẻ được.
Khi trông thấy hắn, Vệ Băng Thanh không nhịn được nhớ tới một bức tranh thủy mặc mà trước kia ca ca từng vẽ, mặc dù không có bao nhiêu sắc thái, nhưng lại đủ rung động lòng người.
Vệ Băng Thanh từng gặp qua rất nhiều nam nhân, cả khi mặc y phục và khi không mặc gì, tuấn mỹ cứng rắn, loại hình gì cũng đã từng gặp, thế nhưng còn chưa từng gặp qua loại nam tử giống như trích tiên này.
Chỉ đáng tiếc là hắn còn quá trẻ, mà đã chết rồi?
Quả nhiên là hồng nhan bạc mệnh mà.
Vệ Băng Thanh có chút thương hại nhìn người trong quan tài băng này, cảm thấy đối phương nằm như thế cũng tốt, nếu như còn sống, thì có lẽ mình không dám càn rỡ nhìn hắn như vậy.
"A?" Lúc Vệ Băng Thanh giơ tay sờ về phía băng quan, phát hiện cái quan tài băng này dường như có chút không đúng.
Vệ Băng Thanh thu tay về, nhìn thấy trên ngón tay mình có nước?
Cái quan tài băng này bắt đầu tan ra sao?
Vệ Băng Thanh vội vàng lui lại, chỉ có thể im lặng nhìn quan tài băng trước mắt. Hiện tại nàng hẳn phải làm chút gì đó? Đi tìm thêm chút băng về để phòng ngừa băng ở đây tan ra? Chuyện này không có khả năng lắm, lối ra của chỗ này ở đâu nàng còn chưa tìm được nữa kìa!
Tốc độ hòa tan của băng nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Vệ Băng Thanh.
Qua thêm một lúc nữa, cái quan tài băng này thậm chí còn nứt ra ở chính giữa.
Cạch.
Những khối băng kia rơi xuống đất, thân hình của người nằm trong quan tài băng cũng hiện ra một cách rõ ràng.
Vệ Băng Thanh nghĩ nghĩ, vẫn nhịn không được tiến lên muốn nhìn rõ vị thần tiên mỹ nhân này.
Nhưng vừa đi được hai bước, Vệ Băng Thanh liền phát hiện ra điểm không hợp lý.
A?
Sao sắc mặt của người này lại hồng nhuận hơn lúc trước nhỉ?
Vệ Băng Thanh cúi đầu xuống, đưa tới gần, sau đó bị dọa đến mức xém chút ngã xuống đất.
"Có... Có hơi thở? Chẳng lẽ là xác chết vùng dậy?"
Trong đầu Vệ Băng Thanh lập tức vang lên rất nhiều chuyện xưa kinh khủng như "lão quỷ trong sơn thôn", "đạo trưởng cương thi" mà trước kia Vệ Chiếu từng kể cho nàng nghe.
Mỹ nhân này xuất chúng như thế, không biết chừng lại là nhân vật chính trong những chuyện lạ sơn dã đó.
Nghe nói sau khi xác chết vùng dậy sẽ gϊếŧ chết người đầu tiên hắn nhìn thấy.
Vệ Băng Thanh bị sự bổ não của mình dọa đến mức cơ hồ không dám động.
"Ca ca... Thái Thượng Lão Quân... Phật Tổ cứu mạng." Vệ Băng Thanh nhìn có vẻ to gan, nhưng trên thực tế vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, sợ quỷ quái cũng không thể tính là quá đáng gì.
"Ngươi ồn ào cái gì?"
"Cứu mạng oa!" Vệ Băng Thanh nghe thấy bên cạnh mình vang lên một giọng nói xa lạ, bị dọa đến mức hai tay ra sức nắm chặt chuôi bảo kiếm.
"Ngươi... Ngươi đừng tới đây." Hai tay Vệ Băng Thanh nắm kiếm, thanh âm có chút run rẩy, "Ta không sợ ngươi."
"Cô nương, ta là người." Vị công tử như thần tiên trong quan tài băng kia buồn cười nhìn Vệ Băng Thanh, "Chỉ là vì năm đó ta trúng độc quá sâu, nên bị phong ấn vào trong quan tài băng thôi. Cô nương, thanh kiếm trong tay ngươi là Lưu Quang, là bội kiếm của ta."
Vệ Băng Thanh mới không tin tưởng đối phương đâu, "Ngươi nói của ngươi thì chính là của ngươi à? Còn có, làm sao ta biết ngươi nói thật hay giả? Phong ấn trong quan tài băng, ngươi không thể ăn uống, làm sao có thể sống nổi?"
"Chuyện này... Ta cũng không biết." Thần tiên công tử sửng sốt, "Lúc trước ta đã không có nhiều ít ý thức, tất cả mọi chuyện đều do bằng hữu của ta giúp đỡ. Nhưng Lưu Quang đích thực là bội kiếm của ta, ngươi không tin, thì có thể kiểm tra phía dưới chuôi kiếm này, ở đó có tên của ta ---- Khải."
Vệ Băng Thanh nhấc kiếm lên, phát hiện phía dưới chuôi kiếm quả thực có một chữ như vậy, hoài nghi trong lòng cũng vơi đi nhiều.
"Vậy ngươi bây giờ... Rốt cuộc là người hay quỷ?"
"Ta thật sự là người." Thần tiên công tử dở khóc dở cười, "Tại hạ Chu Khải Ngọc, đệ tử đời thứ mười lăm của Côn Luân cung, không biết cô nương là người phương nào?"
"Đời thứ mười lăm?" Vệ Băng Thanh giật nảy mình.
"Phải." Chu Khải Ngọc hơi sửng sốt, "Có vấn đề gì sao?"
"Hiện tại đệ tử Côn Luân cung đã là đời thứ hai mươi. Ta nghe nói Côn Luân cung mỗi mười năm thu đệ tử một lần, nói cách khác ngươi đã nằm năm mươi năm?" Vệ Băng Thanh thật sự sợ ngây người, người này nhìn cũng chỉ tầm hai bốn hai lăm tuổi, so với nàng không lớn hơn bao nhiêu, không nghĩ tới xét về tuổi tác thì đã có thể làm ông nội nàng?
Thật sự là có phép thuật giữ gìn nhan sắc nha!
Chu Khải Ngọc bị Vệ Băng Thanh làm cho có chút hoảng hốt, "Hóa ra, đã qua lâu như vậy rồi sao?"
Đối với hắn mà nói thì chỉ là ngủ say một ngày, nhưng đối với ngoại giới thì đã qua năm mươi năm.
Năm mươi năm, trách không được tiểu cô nương này nghe thấy tên của hắn cũng không có chút cảm giác gì?
Đối với khắp võ lâm thiên hạ mà nói, cái tên Chu Khải Ngọc này đại khái đã bị chìm sâu trong lịch sử mất rồi.
Chu Khải Ngọc đứng lên.
"Cô nương, cái sơn động này vốn là bằng hữu của ta vì cứu ta mà kiến tạo nên, bây giờ quan tài băng đã vỡ, sơn động này sợ rằng cũng sắp sụp đổ, vẫn nên sớm rời khỏi nơi này một chút đi." Chu Khải Ngọc nhẹ nhàng nói.
"Ta đã sớm muốn rời khỏi nơi này." Vệ Băng Thanh thì thào nói, "Thế nhưng ta còn chưa nhét đầy bụng, con thỏ đần kia không biết chạy đi đâu mất rồi?"
Chu Khải Ngọc nhịn không được bật cười.
Hắn vốn còn đang suy nghĩ xem người có thể đến được chỗ này là ai, có lẽ là một đệ tử nào đó của Côn Luân cung, cũng có thể là một số người âm hiểm muốn tìm kho báu, nhưng không nghĩ tới tiểu cô nương này một thân võ công xuất chúng như thế, mà tính cách tựa hồ đơn thuần lương thiện ngoài ý muốn?
Nội lực trên người tiểu cô nương này không giống với người của Côn Luân cung, tuyệt đối không phải đệ tử của Côn Luân cung. Hoặc là nói, ngay cả đệ tử của Côn Luân cung, cũng không có một thiên tài nào, tuổi còn nhỏ như thế mà đã có được một thân võ công xuất chúng.
Thật sự là không tầm thường.
Thật tình không biết, Vệ Băng Thanh cũng đang âm thầm quan sát hắn.
Tuổi của mỹ nhân này có thể làm ông nội nàng, nhưng mà cười lên thật là đẹp.
Nếu như những yêu quái trong các câu chuyện xưa kia lớn lên cũng đẹp được như hắn, vậy thì nàng sẽ không cười nhạo những thư sinh bị lừa nữa.
"Nếu như cô nương không ngại, vẫn nên tranh thủ thời gian cùng tại hạ cùng rời khỏi nơi này đi." Chu Khải Ngọc nói.
"Không cần gọi ta cô nương cô nương, ta tên là Vệ Băng Thanh, trong nhà còn có một ca ca đặc biệt tốt." Vệ Băng Thanh cười tủm tỉm nói, "Đợi lát nữa nếu như không kịp, ta ôm ngươi bay là được."
Dù sao thân thể ca ca yếu như vậy, nàng không có việc gì liền ôm ca ca bay.
Chu Khải Ngọc cười đáp ứng, cũng không đặt câu nói kia của Vệ Băng Thanh vào trong lòng, "Vậy Tiểu Vệ cô nương, chúng ta nhanh chóng ra ngoài đi."
Tốc độ sụp đổ của sơn động nhanh hơn so với tưởng tượng của bọn họ, ước chừng chỉ vừa đi được một phần ba đoạn đường, thì bọn họ liền phát hiện sơn động này đã bắt đầu ầm ầm rung động.
Vệ Băng Thanh muốn dùng toàn lực thi triển khinh công bay, chỉ là nàng vẫn rất đói, không biết có thể lấy ra mấy phần công lực?
"Tiểu Vệ cô nương, đắc tội."
Hả?
Vệ Băng Thanh còn chưa kịp phản ứng, liền phát hiện ngang hông của mình có một cánh tay, sau đó quang cảnh xung quanh không ngừng lui về phía sau.
Thật... Thật nhanh!
Đợi đến khi Vệ Băng Thanh ra khỏi sơn động, còn có chút không kịp phản ứng.
Nàng cho rằng khinh công của mình đã là thiên hạ vô song, tuyệt đối không ngờ rằng người này lại còn lợi hại hơn nàng rất nhiều?
Thật sự không phải là hồ ly tinh biến hình gì đó chứ?
Không biết Chu Khải Ngọc đã buông Vệ Băng Thanh xuống từ lúc nào, rất cảm khái nhìn cảnh sắc bên ngoài.
"Những lời năm đó ta nói với nàng, không nghĩ tới nàng đều thực hiện được cho ta, cũng coi như không uổng phí đời này." Chu Khải Ngọc nhìn về phía rừng quả nơi xa, nhịn không được nói như thế.
"Ngươi biết biện pháp rời khỏi chỗ này sao?" Vệ Băng Thanh hiếu kì hỏi, "Nơi này đúng là hoàn toàn không giống sinh trưởng tự nhiên, là có người xây nên cho ngươi sao?"
"Là một vị bằng hữu của ta." Trên mặt Chu Khải Ngọc hiện ra thần sắc hoài niệm, "Lúc trước ta ngưỡng mộ nhân phẩm của nàng, muốn cùng nàng trừ gian diệt ác, không nghĩ tới nửa đường lại không cẩn thận trúng phải loại độc khó giải, không thể không tiến vào quan tài băng. Bây giờ trông thấy mảnh rừng quả này, mới biết nàng quả thực đã làm được những gì nàng hứa."
Lúc trước nàng nói, mặc dù nàng không thể đáp lại hắn, nhưng có thể giúp hắn hoàn thành một chuyện.
Chu Khải Ngọc không dùng cái ước hẹn này đổi lấy công danh lợi lộc, mà cười nói, nếu như có thể, hi vọng có một mảnh đất trồng đầy quả cây rừng hắn thích, tốt nhất là vào mùa xuân hoa nở ngập trời, sau đó có các loại động vật nhỏ, để hắn có thể ở trong nơi thế ngoại đào nguyên này an dưỡng hết quãng đời còn lại.
Lúc trước giang hồ và triều đình phân tranh không ngớt, muốn một mảnh thế ngoại đào nguyên khó khăn cỡ nào? Đó chỉ là Chu Khải Ngọc thuận miệng nói thôi, không nghĩ tới đối phương thật sự làm được?
"Là người ngươi thích sao?" Ở phương diện này Vệ Băng Thanh vẫn rất là mẫn cảm, "Có lẽ bây giờ ngươi vẫn còn có thể nhìn thấy nàng đấy? Năm mươi năm thôi mà, chỉ là có lẽ nàng đã trở thành một bà lão."
"Không gặp được." Chu Khải Ngọc cười lắc đầu, "Lại nói, người thích nàng nhiều lắm, chính ta cũng không phân rõ rốt cuộc là ta bị con người nàng hấp dẫn, hay là bị sự kiên trì trên người nàng hấp dẫn?"
"Nàng tên là gì?" Vệ Băng Thanh nhịn không được lắm miệng hỏi một câu, "Không không không, không phải ta đang tọc mạch chuyện của ngươi đâu, chẳng qua là ta cảm thấy, ngươi đẹp như vậy... Không đúng, người như ngươi nếu yêu thích một cô nương, thì hẳn sẽ không có ai cự tuyệt được ngươi."
Chu Khải Ngọc nhìn Vệ Băng Thanh cười cười, "Tiểu Vệ cô nương, ngươi còn nhỏ tuổi, nhưng nhìn có vẻ hơi háo sắc."
Vệ Băng Thanh sờ sờ mặt mình, phía trên còn một đống bùn đó, lập tức bình tĩnh, "Ta chỉ là có trình độ thẩm mỹ tương đối cao. Bởi vì ta và ca ca ta đều đẹp, trong tất cả những mỹ nhân ta từng nhìn thấy. Chỉ có Chu... Chu tiền bối khác với những người khác, ta cảm thấy ngươi đẹp mắt nhất."
Trên người Chu Khải Ngọc có một loại khí chất tang thương của thần tiên, những thanh niên ngoài kia làm sao có thể so sánh được?
"Nàng tên là Kỳ Phi Diễm." Chu Khải Ngọc không để ý đến mấy lời có thể xưng là đùa giỡn của Vệ Băng Thanh, dù sao quả thật tuổi tác của Vệ Băng Thanh cũng không lớn, vẫn là tiểu cô nương, rất bình thường.
"Cái tên này rất quen tai nha." Vệ Băng Thanh hơi sửng sốt, "Người ngươi nói không phải chính là nữ tướng quân, mà năm mươi năm trước một mình gϊếŧ chết yêu hậu làm hại giang hồ và triều đình kia chứ? Thỉnh thoảng ta có nghe tiên sinh kể chuyện nói qua!"
Nghe nói năm mươi năm trước, quan hệ của giang hồ và triều đình rất là chặt chẽ.
Nhưng không biết từ khi nào, trên triều đình xuất hiện một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, mê hoặc cả hoàng đế lẫn mấy vị huynh đệ của hắn, về sau còn huyên náo đến mức làm cho quốc gia không yên ổn. Mỹ nhân kia lưu lạc giang hồ, lại bị giáo chủ ma giáo và mấy vị công tử danh môn coi trọng, đánh nhau túi bụi.
Về sau còn tuyệt hơn, mỹ nhân này hóa ra là công chúa nước láng giềng cải trang, cố ý đến đảo loạn quốc gia này, hơn nữa vị mỹ nhân này còn có một chân với ca ca ruột thịt của mình, loạn hết cả lên.
Về sau hai quốc gia đánh nhau, trên giang hồ cũng bởi vì các loại phân tranh mà ầm ĩ không ngớt, cơ hồ là loạn thế diễn ra.
Lúc này, Kỳ Phi Diễm hoành không xuất thế, chẳng những cấp tốc bình định quân đội phản loạn, hơn nữa còn cấp tốc mời Thái hậu và tôn thất hoàng tộc phế bỏ hoàng đế, tự lập tân quân, về sau lại đánh bại đại quân của nước láng giềng, chém chết nữ nhân hại dân hại nước kia.
Nhưng cũng bởi vì Kỳ Phi Diễm chinh chiến bên ngoài lâu ngày, cho nên chết đi ở tuổi hai mươi sáu, nghe nói trước khi chết nàng dã đốt rụi chân dung và truyện ký liên quan đến mình, chỉ muốn yên tĩnh chết đi, đến mức bây giờ chỉ có thể nghe được một ít sự tích về nàng, trong miệng tiên sinh kể chuyện mà thôi.
"Lúc trước tất cả mọi người đều khuyên nàng dùng phương thức khác để cảnh cáo hoàng đế, đừng lập tân quân, bởi vì như vậy, thì tất cả mọi người sẽ biết sợ nàng, kiêng kị nàng. Nhưng nàng vẫn cho rằng, một người vì một nữ nhân mà bỏ qua hoàng vị không xứng làm hoàng đế, cho nên vẫn coi trời bằng vung phế bỏ hoàng đế." Trong giọng nói của Chu Khải Ngọc mang theo vô hạn cảm khái, "Lúc ấy ta trúng độc, nghe thấy nàng nói cả đời này không có ai là chân tình đối với nàng, sau khi chết sợ là cũng không được an bình."
"Cho nên nàng mới đốt rụi hết thảy ghi chép liên quan tới nàng." Vệ Băng Thanh có chút ghen tị nhìn Chu Khải Ngọc, "Một tỷ tỷ thế này ta cũng rất muốn gặp."
Chu Khải Ngọc cười cười, "Niên đại đó rất loạn, không có gì tốt."
Thời đại bây giờ mới tốt, không có những chiến loạn kia, tiểu cô nương như vậy cũng có thể an an ổn ổn lớn lên.
"Chu tiền bối, chúng ta vẫn nhanh chóng ra ngoài đi." Vệ Băng Thanh nhìn nhìn sắc trời, cảm thấy hơi trễ, "Ta còn muốn đi tìm Tuyết Vực thảo nữa. Ta đã đi hơn một tháng, chắc chắn ca ca đang rất lo lắng cho ta."
"Tuyết Vực thảo? Thứ này Côn Luân cung có, ngươi cần thì ta có thể về lấy cho ngươi." Chu Khải Ngọc khó hiểu nhìn Vệ Băng Thanh, "Nhưng dược hiệu của Tuyết Vực thảo rất mãnh liệt, chỉ thích hợp với một số loại bệnh, không phải là người nhà ngươi cần gấp chứ?"
Vệ Băng Thanh còn không ngốc đến mức nói đây là thứ mình cần, chỉ có thể thuận theo Chu Khải Ngọc gật đầu, "Ta rất cần, nhưng người của Côn Luân cung muốn ta dùng bảo vật đến đổi, ta lấy đâu ra bảo vật? Nên cũng chỉ có thể đi tìm trên núi Côn Luân này, nhưng không tìm được. Ta cũng vì bị bọn họ đuổi theo nên mới nhảy núi."
"Không hỏi mà lấy là không đúng." Chu Khải Ngọc phê bình một chút.
Vệ Băng Thanh từ từ cúi đầu xuống.
"Nhưng ta có thể tặng cho ngươi." Chu Khải Ngọc vẫn không nỡ làm khó một tiểu cô nương như thế, "Tình cảnh của ngươi, ta có thể hiểu."
"Thật sao? Cảm ơn Chu tiền bối." Vệ Băng Thanh vui mừng nhướng mày, "Vậy chúng ta nhanh chóng ra ngoài đi."
Chu Khải Ngọc nhìn Vệ Băng Thanh một chút, vẫn nhịn không được, "Tiểu Vệ cô nương, mặt ngươi hơi bẩn, như thế này mà ra ngoài không sao chứ?"
Tiểu cô nương ở tuổi này không phải là rất để ý cách ăn mặc sao? Nhưng tiểu cô nương này giống như hoàn toàn không thèm để ý đến trên người mình có bẩn hay không.
"Khụ, không cần để ý những chuyện này, bây giờ ta tắm rửa cũng không có y phục thay." Vệ Băng Thanh ngượng ngùng nói, "Hay là chờ ra ngoài rồi nói sau."
Chu Khải Ngọc nghĩ nghĩ cũng không hỏi thêm nữa.
Từ nơi này ra ngoài chỉ cách một sườn đồi nữa, Vệ Băng Thanh vốn muốn ăn no rồi chậm rãi bay, không nghĩ tới Chu Khải Ngọc trực tiếp ôm nàng bay luôn?
... Ca ca khen nàng khinh công đệ nhất thiên hạ đều là hố nàng chơi đúng không.
Nếu nàng có thể xưng là đệ nhất thiên hạ, vậy Chu tiền bối này chẳng phải là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả sao?
(Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả
: người trước, kẻ sau không ai sánh bằng)
Vệ Băng Thanh không biết chuyện mình âm thầm phun tào thật ra lại đúng là sự thật.
Hai người bay đến bên sườn đồi, phát hiện có mấy người mặc trang phục của đệ tử Côn Luân cung vẫn đang lượn lờ ở chỗ này, lúc trông thấy Chu Khải Ngọc và Vệ Băng Thanh thì xém chút giật hết cả mình.
Vừa rồi nơi này vẫn chưa có ai.
"Các ngươi là ai?" Một đệ tử Côn Luân cung trong đó cố gắng tìm lại dũng khí, "Chỗ này là cấm địa của Côn Luân cung, không cho phép ngoại nhân tiến vào."
Chu Khải Ngọc lấy từ bên hông ra một cái túi thơm, trong túi thơm có một cái lệnh bài nho nhỏ bằng bạch ngọc, "Ta cũng là người của Côn Luân cung."
...
Côn Luân cung.
"Lão tổ, ngài ngồi bên này."
Đám đệ tử Côn Luân cung đều trợn tròn mắt, sao lại đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi mà lại có bối phận cao như vậy được? Đến cả chưởng môn mà cũng cực kỳ cung kính hắn?
Vệ Băng Thanh vẫn là dáng vẻ bẩn thỉu ban đầu đứng tại chỗ, bên cạnh càng còn có đại sư huynh và đại sư tỉ đã thu thập tốt rồi.
Nhìn vẻ mặt này của hai người bọn họ, tám phần là chuyện tốt xong rồi.
"Nếu là bằng hữu của lão tổ, vậy cũng chính là bằng hữu của Côn Luân cung chúng ta, cho ngươi Tuyết Vực thảo cũng không sao." Cung chủ Côn Luân cung nhìn Vệ Băng Thanh nói, "Chỉ là chuyện ngươi hạ dược làm hai đệ tử của ta đi làm loại chuyện ấy, ngươi nói thế nào đây?"
"Đó không phải là ta cố ý." Vệ Băng Thanh vội vàng khoát tay, "Chẳng qua là lúc đó thật sự trùng hợp, bọn họ đuổi theo ta quá gắt gao, ta lại không chú ý."
"Ngươi là một tiểu cô nương, cầm loại... Loại thuốc này trên người làm gì?" Cung chủ Côn Luân cung không muốn nói ra tên của loại thuốc đó ngay trước mặt lão tổ tông.
... Ta bị xem như biếи ŧɦái vì trên người mang theo xuân dược đỉnh cấp làm vật tùy thân.
Nhưng nàng cũng không vui nha.
Vệ Băng Thanh cảm thấy mình quá oan ức.
"Đó là thứ ta cướp được từ trong tay sơn tặc của Hắc Phong trại, ta không biết đó là cái gì." Vệ Băng Thanh bĩu môi, đẩy chuyện này đi, "Ta chỉ cần Tuyết Vực thảo mà thôi."
Kỹ thuật nói dối của Vệ Băng Thanh quá kém, nhưng Chu Khải Ngọc dường như không có ý tứ truy cứu, cung chủ Côn Luân cung cũng chỉ có thể nắm lỗ mũi đưa Tuyết Vực thảo cho nàng, dù sao cũng không phát sinh chuyện gì quá kém cỏi, hai đệ tử này sớm đã có tình cảm với nhau, tổ chức hôn sự sớm hơn một chút là được rồi.
Rất nhanh, Tuyết Vực thảo được mang lên.
"Đa... Đa tạ." Vệ Băng Thanh quả thực kích động đến không biết nên nói gì cho tốt, đành phải đưa thanh kiếm trong tay lên, "Đây là bội kiếm của Chu tiền bối, ta trả vật về nguyên chủ."
"Nó có duyên với ngươi, từ bây giờ sẽ là của ngươi." Chu Khải Ngọc cười lắc đầu, "Ngươi vẫn nên nhanh chóng cầm Tuyết Vực thảo đi cứu người đi."
"Đa tạ. Ta... Hôm khác ta sẽ chuẩn bị lễ vật thật tốt để thỉnh tội với các ngươi, thật xin lỗi." Vệ Băng Thanh lấy được Tuyết Vực thảo liền không tiếp tục trì hoãn nữa, tranh thủ thời gian xuống núi tìm ca ca.
"Lão tổ, tiểu cô nương này tuổi còn nhỏ, nhưng đã có một thân công phu, lại rất là kỳ quái, ta cũng không nhìn ra được cấp độ? Ngài xem..."
"Nàng mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng tâm địa thuần thiện, các ngươi yên tâm đi." Chu Khải Ngọc giải thích, "Ngược lại là đệ tử của Côn Luân cung những năm này cũng đã không còn như dĩ vãng, không biết là duyên cớ làm sao?"
Cung chủ Côn Luân cung lau lau mồ hôi lạnh, kỳ thật trình độ của đệ tử Côn Luân cung không kém, chỉ là không ai có thể so sánh được với Vệ Băng Thanh này thôi.
Nhưng nàng đã đến tuổi này, sao lúc đầu lại không xuất hiện người lợi hại như vậy chứ?
Nếu không phải biết băng phách ngàn năm chỉ có một khối đã được Chu Khải Ngọc dùng, thì ông ta cũng hoài nghi Vệ Băng Thanh này có phải cũng là lão quái vật giả bộ nai tơ không.
...
Vệ Chiếu ở phía dưới chân núi cũng không an ổn lắm.
Ai, đã hơn một tháng, cũng không biết bây giờ Vệ Băng Thanh đã lấy được Tuyết Vực thảo chưa?
Nếu như thế giới trước không làm nhiệm vụ thất bại, thì hắn cũng có thể đi theo Vệ Băng Thanh rồi, cần gì ở chỗ này làm tảng đá chờ muội muội chứ?
Nhiệm vụ lần này tuyệt đối không thể thất bại nữa.
Vệ Chiếu bắt đầu vắt hết óc nghĩ, trừ bỏ Tuyết Vực thảo có thể che lấp mùi thuốc trên người Vệ Băng Thanh ra, thì còn có biện pháp nào nữa không? Có cần đi Dược Thần cốc một chuyến, dược nhân được nghiên cứu chế tạo theo nhóm, dựa theo lý thuyết thì hẳn phải có một số biện pháp tương ứng để giải quyết mới đúng chứ.
"Ca, ca, muội lấy được Tuyết Vực thảo rồi!" Vệ Băng Thanh kích động chạy đến trước cửa, ra sức quơ tay, tựa hồ còn rất muốn xông tới ôm ca ca nhà mình một cái.
"Muội đợi lát nữa, cứ đứng ở đó đi." Vệ Chiếu vươn tay chặn lại, nói.
Vệ Băng Thanh ngừng lại, "Ca, ca sao thế?"
"Một con khỉ dính đầy bùn như muội đừng gọi huynh là ca ca, mau buông Tuyết Vực thảo xuống rồi đi tắm rửa đi." Vệ Chiếu ghét bỏ khoát khoát tay, "Mùi trên người muội thật sự quá nặng."
Khóe miệng Vệ Băng Thanh lập tức sụp xuống, "Thật sự rất nghiêm trọng sao?"
"Ừ." Vệ Chiếu gật đầu.
Vệ Băng Thanh cảm thấy buồn muốn chết, chỉ có thể đặt Tuyết Vực thảo ở chỗ cách Vệ Chiếu không xa, sau đó đi vào phòng, cầm lấy một bộ y phục rồi đi ra hậu viện tắm rửa thay y phục.
Vệ Chiếu cầm Tuyết Vực thảo lên, nghiêm túc nhìn một chút, phát hiện hoàn toàn giống như trong ghi chép.
Muốn ăn Tuyết Vực thảo, còn phải trải qua một phen điều chế mới được, cũng không thể ăn sống, mặc dù ăn sống cũng có chút hiệu quả, nhưng sẽ tạo ra một số chuyện không hài hòa, tỉ như Vệ Băng Thanh dễ dàng phát tình...
Dù sao thế giới thịt văn, hết thảy chỉ vì thịt mà phục vụ là được rồi.
Vệ Băng Thanh tắm rửa thay y phục, lại chải tóc một chút, cuối cùng khi đã trở về với dáng vẻ đại mỹ nữ, lúc này mới đi ra khỏi phòng.
"Ca, muội nói huynh nghe, lần này muội gặp phải thần tiên." Vệ Băng Thanh ngồi trước mặt Vệ Chiếu, đem những chuyện phát sinh trên đường đều nói hết một lần, sau khi nói xong, nàng còn chưa đã ngứa nhìn ca ca nhà mình, "Huynh nói Kỳ Phi Diễm này rốt cuộc là ai? Dáng vẻ thật là lợi hại."
"Là người mà muội gặp thì phải tránh, đồ không có lương tâm này, về sau không được đi gặp Chu Khải Ngọc này nữa." Vệ Chiếu hung hăng chọc chọc đầu Vệ Băng Thanh.
"Vì sao hả ca ca, dung mạo của hắn thật sự rất đẹp." Vệ Băng Thanh buồn bực không thôi, "Hắn lại còn cho muội Tuyết Vực thảo, muội đã nói sẽ chuẩn bị lễ vật."
"Vậy huynh cùng đi với muội." Vệ Chiếu thuận miệng nói, "Huynh cho muội biết, yêu nữ hại dân hại nước trong miệng muội cũng giống như muội đấy, cũng là dược nhân, chỉ là vận khí của nàng không tốt, không có một người ca ca tốt như huynh trông coi."
Về phần Kỳ Phi Diễm...
Vệ Chiếu không cần nghĩ cũng biết, nữ nhân có thể gϊếŧ được nữ chính thịt văn, thì còn có thể là ai, người này tám phần chính là người giống như hắn!
*
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Băng Thanh: Ca ca, yêu nữ kia thật sự rất lợi hại, rất nhiều nam nhân vì nàng mà điên đảo.
Vệ Chiếu (cười lạnh): Muội cũng có thể.
Vệ Băng Thanh: Chu Khải Ngọc thật là đẹp.
Vệ Chiếu (cười lạnh): Nam phụ quan trọng của thế giới thịt văn trước, có thể không đẹp à?
Vệ Băng Thanh: Ca ca, Kỳ Phi Diễm kia thật sự rất tuyệt.
Vệ Chiếu: Ca ca của muội cũng rất tuyệt!
***
Chương này gần 5000 từ, chẳng trách gì ta gõ muốn rã cả tay mà mãi không xong...