Chương 31: Băng thanh ngọc khiết (5)⊰⊹

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Vệ Băng Thanh và Vệ Chiếu tới sớm, hơn nữa còn nguyện ý đưa tiền, nên huynh muội bọn họ nhận được một gian phòng chữ Thiên cuối cùng.

Ừm, Vệ Băng Thanh kiên quyết cho rằng ca ca còn yếu nên phải ngủ giường, nàng ngả ra đất nghỉ là được rồi.

Mặc dù cảm thấy như thế rất tổn hại khí khái nam tử hán của mình, nhưng Vệ Chiếu suy nghĩ một chút, thân thể mình ba ngày hai đêm là muốn sinh bệnh, nên cũng chỉ có thể nghe theo.

Về phần để muội muội ngủ phòng chữ Địa gì đó thì tuyệt đối không được.

Có trời mới biết lúc muội muội ngủ có nam nhân nào đột nhiên xông tới hay không? Trong thịt văn không phải có nhiều, rất nhiều loại kịch bản như thế này à? Đi nhầm phòng, bị người hạ thuốc, nhận lầm người vân vân, không có loại kịch bản gì là bọn chúng không tưởng tượng ra được.

Đại khái là bởi vì Vệ Băng Thanh đã trưởng thành, nên tuyến kịch bản của thế giới này cũng bắt đầu thúc ngựa chạy nhanh.

Khi huynh muội bọn họ vừa mới chỉnh lý xong đồ đạc, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, thì có khách không mời mà đến.

Đầu tiên, trong đại sảnh khách điếm truyền đến tiếng đánh nhau.

"Tiêu Như Phong, cuối cùng chúng ta cũng bắt được ngươi. Thức thời thì ngoan ngoãn bỏ vũ khí xuống, huynh đệ chúng ta còn có thể cho ngươi toàn thây."

"A, nếu các ngươi có loại bản lĩnh này, thì cứ việc tới."

Người bên ngoài cơ hồ không khắc chế giọng nói của mình, ngay cả hai huynh muội bọn họ đang ở trên lầu cũng nghe thấy rất rõ ràng.

Tiêu Như Phong, ừm, một trong tứ đại cao thủ võ lâm, đã từng là thần tử dưới váy của muội muội nhà mình. Chỉ là Tiêu Như Phong là loại đa tình, hắn chủ động tiến lên thông đồng với Vệ Băng Thanh, vô cùng không có tiết tháo, chính là loại ngựa đực, kéo quần lên liền không nhận người, phía sau còn chủ động làm bại lộ chỗ ở của Vệ Băng Thanh, dẫn đến rất nhiều người cùng tới bắt Vệ Băng Thanh?

Ha ha.

Không phải không báo mà là thời điểm chưa tới.

"Ca." Vệ Băng Thanh trông thấy Vệ Chiếu ngồi dậy, "Huynh thức dậy làm gì?"

"Muội cũng tranh thủ thời gian thay y phục đi." Sắc mặt Vệ Chiếu khó coi, "Chẳng mấy chốc nữa bọn họ sẽ đánh tới chỗ chúng ta."

Mặc dù là huynh muội, nhưng bọn họ ngủ chung một gian phòng, nên cũng không có khả năng cởi y phục, chỉ là đơn giản cởi bỏ ngoại bào mà thôi.

"Không thể nào?" Mặc dù Vệ Băng Thanh cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất mặc áo khoác vào, đồng thời trước khi cánh cửa bị phá vỡ, đội xong mũ rộng vành.

Thế mà thật sự đánh đến rồi?

Vệ Băng Thanh nháy mắt mấy cái, cảm thấy ca ca nhà mình có thể là thầy bói chuyển thế.

Nhưng ngay tại lúc này, phản ứng đầu tiên của Vệ Băng Thanh vẫn là lấy kiếm của mình ra, đứng chắn trước mặt Vệ Chiếu, tựa như một thị nữ võ công cao cường đang thủ hộ chủ nhân của mình.

Chuyện này cũng là bọn họ tự định ra thân phận cho mình lần nữa.

Dù sao Vệ Chiếu cũng thật sự quá yếu, vừa nhìn là có thể thấy được. Nếu như bên người có thêm một thị nữ võ công cao cường đi theo, thì sẽ bình thường hơn rất nhiều.

Vệ Chiếu không khỏi nâng trán, quả nhiên là thế.

Hắn đã sớm nói rồi mà, thân là nữ chính thịt văn, thời điểm này mà Vệ Băng Thanh gặp phải loại ngựa đực ưu tú thì cũng không có gì bất ngờ.

Cho dù cách cả chân trời, thì hai người bọn họ cũng nhất định có thể gặp phải.

"Vị công tử này, các ngươi muốn đánh thì cứ đánh, nhưng cố ý hướng vào phòng chúng ta mà đánh là thế nào?" Vệ Chiếu nhìn thoáng qua mấy người đang nằm kêu rên trên mặt đất, không vui nói.

Không thể không nói, thân là ngựa đực cũng có vốn liếng.

Tiêu Như Phong chẳng những có vóc người tuấn tú, mà khí chất cũng xuất chúng, bằng không thì cũng không lừa được nhiều nam nữ si tình như vậy.

"Thật xin lỗi." Tiêu Như Phong nhìn thoáng qua Vệ Chiếu suy yếu, liền biết đối phương không có võ công. Người tập võ sẽ không suy yếu đến mức này.

Chỉ là đợi đến khi Tiêu Như Phong chuyển ánh mắt qua người Vệ Băng Thanh bên cạnh, ánh mắt lập tức thay đổi.

Tiêu Như Phong dám khẳng định, nữ tử này tuyệt đối là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Cho dù che giấu cực kỳ chặt chẽ cũng khó có thể che hết phong tư của nàng.

"Vị cô nương này, xin hỏi phương danh? Tại hạ Tiêu Như Phong..." Tiêu Như Phong vẫn chưa nói xong lời, trường kiếm của Vệ Băng Thanh đã trực tiếp đâm qua.

Võ công của Vệ Băng Thanh hơn phân nửa là tới từ thiên phú và bí tịch, còn một nửa thì là bắt nguồn từ hoàn cảnh và nghị lực của nàng.

Ở trong núi rừng xa xôi luyện võ, trừ trường kiếm trong tay, thì bên ngoài không có thứ gì đáng để tin tưởng. Cho nên Vệ Băng Thanh ra chiêu vững vô cùng, cả người nàng cũng giống như vì kiếm mà sinh, dù thấy được chiêu kiếm của nàng, nhưng căn bản không trốn thoát được.

"Cô nương bớt giận!" Đôi mắt Tiêu Như Phong co rụt lại, thân thể không ngừng lui lại.

Trong chốn võ lâm xuất hiện cao thủ như vậy từ bao giờ?

Tiêu Như Phong tự xưng là ở trong đám người cùng thời cơ hồ không có địch thủ, ngay cả khi gặp phải ba người nổi danh cùng hắn thì hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, nhưng hết lần này tới lần khác sao lại gặp phải một đại địch ở ngay trong khách điếm thế này!

Tay cô nương này rất trắng, thân thể cũng thập phần uyển chuyển, có thể thấy cô nương này tuổi tác không lớn lắm.

Nhưng một cô nương trẻ tuổi như thế, tại sao có thể có được kiếm pháp sắc bén như vậy?

Nhãn lực của Tiêu Như Phong rất tốt, biết trước mắt mình không thể đánh thắng Vệ Băng Thanh, thế là muốn chạy trốn.

"Tiểu Thanh, bắt hắn lại!" Vệ Chiếu cười lạnh, đã xông đến địa bàn của hắn rồi, sao có thể để Tiêu Như Phong thoát được?

Tưởng là dáng dấp đẹp trai và có võ công là có thể tùy ý lui tới à?

"Dạ!" Trường kiếm trong tay Vệ Băng Thanh khẽ lắc, chiêu thức thay đổi, thân ảnh như quỷ mị.

Tiêu Như Phong muốn phản kháng, chỉ là ngay từ đầu hắn đã mất đi tiên cơ, bây giờ muốn phản kháng cũng đã muộn.

Trường kiếm của Vệ Băng Thanh đã gác trên cổ Tiêu Như Phong.

"Hai vị, ta rất xin lỗi vì đã thất lễ, nhưng ta có thể giải thích..." Tiêu Như Phong rất thức thời, bây giờ nếu như hắn không hiểu chuyện thì có lẽ phải chết.

"Tiểu Thanh, đánh ngất hắn ta trước đi." Vệ Chiếu ngáp một cái.

Vệ Băng Thanh lập tức động thủ.

Tiêu Như Phong ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

"Ca, lần này chúng ta làm thế nào?" Vệ Băng Thanh tò mò hỏi.

"Muội cảm thấy hắn thế nào?" Vệ Chiếu không gấp gáp xử lý, ngược lại có chút hăng hái bắt đầu hỏi về ấn tượng của Vệ Băng Thanh.

Nói thế nào thì cũng là nam phụ ra dáng, nếu như Vệ Băng Thanh thật sự thích, thì hắn cũng không phải không thể thả cho Tiêu Như Phong một con ngựa.

"Chẳng ra sao cả, đặc biệt lỗ mãng." Vệ Băng Thanh khinh bỉ nói, "Muội cực kỳ chán ghét loại người không đoan trang."

"Vậy muội thích hạng người gì?" Vệ Chiếu chần chờ hỏi một câu. Nói mới nhớ, muội muội cũng đã mười sáu tuổi, ở hiện đại cũng là tuổi đã sớm biết yêu đương, ở cổ đại thì hầu như đều có thể lập gia đình.

"Ôi, ca ca nói gì vậy." Vệ Băng Thanh có chút thẹn thùng nói, "Nhưng nếu có thể có võ công, tốt nhất là có thể đánh lại muội thì tốt."

... Vậy không phải muội sẽ cô độc cả đời sao?

Hiện tại Vệ Băng Thanh đã ở trình độ nào hắn không biết, dù sao trong thế giới ban đầu, Vệ Băng Thanh cả ngày ở trên giường, mà cũng đã có trình độ đệ nhất thiên hạ.

Hiện tại Vệ Băng Thanh dùng thời gian lên giường với người ta để đi luyện công, nhìn xem, Tiêu Như Phong danh xưng đỉnh cao này còn bị Vệ Băng Thanh hạ chỉ bằng mấy chiêu?

Mặc dù không hợp logic, nhưng nữ chính của thịt văn có quyền, làm sao nào?

Cùng so sánh, thân thể của nữ chính mới thật sự được bật hack nha.

Mặc kệ trải qua bao nhiêu người đều chặt chẽ như lúc ban đầu không nói, mà còn ấy ấy liên tục vài đêm, cũng có thể không ăn cơm không uống nước, người bình thường chắc chắn không làm được!

"Khụ, Tiêu Như Phong này còn có chút tác dụng, chúng ta trói hắn lại trước đã." Vệ Chiếu không tiếp tục đề tài này nữa, "Muội yên tâm, ca ca nhất định sẽ giúp muội tìm một người tốt, một người không được, thì tìm cho muội thêm mấy người."

Nếu lỡ chỉ tìm một người, không thỏa mãn được muội muội thì làm sao bây giờ? Vẫn phải tìm thêm mấy người mới được nha, cũng không thể trông cậy vào những nam nhân này được, tên nào cũng là một cái Tintin thành tinh!

Vệ Băng Thanh chớp mắt mấy cái, không rõ ý tứ ca ca nói là gì.

Trượng phu mà cũng có thể tìm thêm mấy người sao?

Vệ Chiếu và Vệ Băng Thanh kéo tên Tiêu Như Phong này ra ngoài, lúc kéo ra hoàn toàn không né tránh người khác, cơ hồ người trên người dưới khách điếm đều trông thấy, một trong tứ đại cao thủ Tiêu Như Phong phong lưu phóng khoáng trong truyền thuyết bị người ta túm lấy cổ áo lôi ra.

Cạch.

Rầm.

Chậc chậc, đυ.ng cũng quá lợi hại, mặt mũi này cũng sắp không nhận ra được rồi.

Nhưng không ai dám đi lên cứu người.

Bởi vì thực lực của Tiêu Như Phong mọi người đều biết, tăng thêm lần này Vệ Băng Thanh mang theo mũ che màu trắng.

"Nàng... Nàng chính là nữ ma đầu lúc trước..."

"Chắc chắn rồi, bằng không thì ai có thể đánh được Tiêu Như Phong chứ?"

"Ông trời của ta ơi, nàng thế mà thật sự tồn tại?!"

Đám người vừa vội vã cuống cuồng nhìn chằm chằm bóng lưng Vệ Băng Thanh rời đi, vừa kẹp chặt hai chân, yên lặng xin lỗi Tiêu Như Phong ở trong lòng.

Bọn họ có thể vì Tiêu Như Phong mà vào sinh ra tử, nhưng tuyệt đối không thể vì Tiêu Như Phong mà đứt mất rễ.

Là nam nhân thì đều biết chuyện này thống khổ đến cỡ nào.

Vết thương khỏi hẳn sẽ không chết, nhưng ánh mắt của thế nhân cũng không phải là trò đùa.

Đối với người giang hồ mà nói, còn có cái gì nguy hiểm hơn việc hủy hoại thanh danh của bọn họ?

Vệ Chiếu rất hài lòng với ánh mắt khi nhìn huynh muội bọn họ của những người này.

Rất tốt, bọn chúng đều sợ hãi.

"Tiểu Thanh, muội có thấy ánh mắt của đám người này nhìn muội không." Vệ Chiếu thấp giọng cười nói, "Chỉ khi làm cho những nam nhân này đều sợ muội, thì muội mới có thể đứng trên tất cả mọi người. Mặc kệ muội làm sai chuyện gì, thì bọn họ cũng đều cảm thấy là muội làm đúng."

Vệ Băng Thanh khẽ nhíu mày, "Muội cảm thấy những ánh mắt này không quá dễ chịu."

"Muội phải học cách hưởng thụ ánh mắt như vậy." Vệ Chiếu ngữ trọng tâm trường nói, "Những ánh mắt này so với cái nhìn ái mộ muội thì càng tốt hơn."

"Ừm, muội nhớ rồi." Hiện tại Vệ Băng Thanh không hiểu, nhưng không trở ngại nàng ghi nhớ.

"Ca, người này làm sao bây giờ?" Vệ Băng Thanh chỉ chỉ Tiêu Như Phong sắp tỉnh lại, rồi lưu loát điểm huyệt đạo của hắn.

"Chúng ta đi mua một cái viện tử trước đi, trước đó huynh từng nghe nói, trên núi này có một tòa trạch viện, dễ thủ khó công." Vệ Chiếu mò được không ít ngân phiếu từ trên người Tiêu Như Phong, đủ để mua một tòa trạch viện như thế.

"Vâng, sau đó thì sao?" Vệ Băng Thanh tiếp tục hỏi, "Làm đoạn trần duyên của hắn sao?"

"Đoạn tử tuyệt tôn", sao có thể dùng cách nói thô bỉ này để làm bẩn lỗ tai muội muội được? Vệ Chiếu nói cho Vệ Băng Thanh biết, chiêu thức này gọi là "đoạn trần duyên", nghe xong liền thấy thập phần cao cả, rất có phong phạm của bậc cao quý giúp người.

Về phần có thể sinh ra vấn đề bản quyền hay không, đây không phải chuyện Vệ Chiếu quan tâm.

"Không vội." Vệ Chiếu khẽ cười nói, "Chúng ta chữa trị gương mặt cho Tiêu Như Phong trước đã rồi nói. Muội biết không, loại người này, nói dễ nghe thì gọi là phong lưu, nói không chừng chính bọn họ còn cảm thấy mình phong lưu mà không hạ lưu, biến đa tình thành tính cách, biến phong lưu thành vốn liếng, nhưng thật ra là một tên cặn bã chính cống."

"Cặn bã không phải nên...?" Vệ Băng Thanh làm cái thủ thế chém.

"Hắn từng ngủ với không ít mỹ nhân, chắc hẳn phải cực kỳ để ý đến bản lĩnh của mình." Vệ Chiếu nở nụ cười, làm Vệ Băng Thanh cảm thấy có chút quen thuộc.

Mấy năm trước lúc nói muốn thiến sạch bạch lang, ca ca tựa hồ cũng cười như thế đó!

"Chúng ta chữa khỏi mặt cho hắn trước, phế bỏ võ công của hắn, đến lúc đó cho hắn đi tiếp khách. Một ngày tiếp hai mươi khách nữ, muội cảm thấy thế nào? Cũng coi như tạo phúc cho những nữ tử đáng thương này!"