(5)-1
Đồn cảnh sát thành phố S lúc hai giờ sáng.
"Cho nên các người là muốn phá xe của người tên là Tô Cẩm Vinh, phá nhầm, là xe người khác?" Lăn lộn nửa ngày, Lâm Yến mới làm rõ ràng tình huống, cảnh sát ngồi ở bàn bên đặt bút viết biên bản.
Bạch Hân còn mang còng tay tức giận nói, "Tô Cẩm Vinh căn bản không lái xe tới, lại gạt chúng ta nói đó là xe cô ta."
Một phụ nhân trung niên ngồi đối diện nghe xong, túc giận đến đứng dậy, mắng to, "Xe người khác, các người cũng dám tùy tiện phá, kia chính là Aston Martin ta mới mua có được không!!!??."
Bạch Hân sợ hãi rụt đầu vào trong, Bạch Hân chính là điển hình sợ mạnh lấn yếu.
Cảnh sát đang viết biên bản cũng ngẩng đầu nhắc nhở, "Cô cũng không phải là tùy tiện phá, đã cấu thành tội có ý định tổn hại tài sản người khác mức độ một."
"Đường ca, yến ca, giúp muội, muội không muốn ngồi tù." Bạch Hân ngày thường cũng liền khi dễ khi dễ tiểu tuỳ tùng bên người mà thôi, nghe thấy mình bị phán tội thì lập tức liền òa khóc.
Bạch Thiếu Trạch nghe được đau đầu, nếu không phải đối với đường muội này còn có vài phần cảm tình, hắn đã sớm gọi điện thoại làm tam thúc tam thẩm lại đây quản nữ nhi bọn họ, mà không phải từ nửa đêm đến rạng sáng đều ở cục cảnh sát, chờ nộp tiền bảo lãnh.
"Vậy chuyện chơi thuốc thì sao?" Bạch Thiếu Trạch nghiêm túc nói, này mấy cái người trẻ tuổi cư nhiên dám chơi giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.
Bạch Hân vội vàng lắc đầu, "Muội thật sự không chơi thuốc, tin tưởng muội." "Chúng ta cũng không có." Bạch Hân các bằng hữu cũng đi theo lắc đầu, cái tội này cũng thật không thể gánh.
"Vậy lời lúc trước thì sao, đều có người qua đường ghi âm làm chứng." Lão cảnh sát thẩm vấn nghiêm khắc hỏi.
Nếu không phải có cái tội danh chơi thuốc tập thể, cảnh sát cũng sẽ không coi trọng chuyện này như vậy, còn nửa ngày không cho nộp tiền bảo lãnh.
"Ta đó là bị Tô Cẩm Vinh kí©h thí©ɧ, hồ ngôn loạn ngữ, không nghĩ nhiều như vậy." Bạch Hân sợ tới mức đều khóc bù lu bù loa, sớm biết rằng tuyệt đối không đi chọc Tô Cẩm Vinh, vội vàng tìm chết.
Mới nói nói mấy câu, cắt vài cái xe, thiếu chút nữa liền phải ngồi tù, cô ta cũng không phải là trẻ vị thành niên.
Lúc này, một cảnh sát từ bên ngoài tiến vào, bước nhanh đi đến bên người lão cảnh sát, nói: "Tống cảnh sát, đều là âm tính, cũng đã cẩn thận kiểm tra nhân chứng, cũng hỏi qua người trong quán ăn, chứng thực không có chơi thuốc."
Bạch Hân cùng các bằng hữu vừa nghe đến có bằng chứng bọn họ trong sạch, đôi mắt đều sáng lên, Bạch Thiếu Trạch cùng Lâm Yến cũng nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng chuyện bọn họ làm hôm nay rất đáng giận, nhưng rốt cuộc hài tử nhìn từ nhỏ đến lớn, thật sự xảy ra chuyện bọn họ trong lòng cũng không quá tốt.
Vào truyenhdt.com ủng hộ editor truyenhdt.com/tac-gia/icedcoffee0011 Tống cảnh sát gật gật đầu, sau đó nói với Bạch Thiếu Trạch, "Nếu như vậy, tội danh không thành lập, có thể tạm thời nộp tiền bảo lãnh. Nhưng là......"
Nghe được " nhưng là " hai chữ, Bạch Hân tâm lại nhấc lên.
Chỉ thấy Tống cảnh sát nhìn về phía chủ xe đang ngồi bên kia, "Về tội có ý định tổn hại tài sản người khác, có lập án hay không còn muốn suy xét, đề nghị hai người tích cực cùng xe chủ thỏa thuận giải hòa, tận lực không cần đi công tố, bằng không sẽ phải làm theo trình tự tư pahsp, thành lập tội danh."
Bạch Thiếu Trạch đen mặt, nói: "Tôi đã biết."
Sau đó đứng dậy, bước sải chân dài về hướng phụ nhân bên kia đàm phán với đối phương.
Nếu là người bình thường, dùng tiền còn dễ giải quyết, nhưng nếu đối phương không thiếu tiền, lòng dạ lại hẹp hòi còn ngang ngược không nói lý, này liền phiền toái.
Không đành lòng lại nghe Bạch Thiếu Trạch cùng vị phu nhân đanh đá càn quấy kia cãi cọ, Lâm Yến quay đầu nhìn về phía Bạch Hân, bởi vì xác nhận cũng không chơi thuốc, cho nên đã được tháo còng tay.
"Tô Cẩm Vinh đâu?" Lâm Yến hỏi, hắn thực ra càng quan tâm cái này, rõ ràng là cùng nhóm người Bạch Hân nổi lên xung đột, kết quả Bạch Hân bọn họ làm ra sự tình lớn như vậy, mà Tô Cẩm Vinh người lại không thấy.
Bạch Hân hiện tại nghe được ba chữ " Tô Cẩm Vinh " đều nhịn không được thân mình run lên, lắc lắc đầu nói, "Không biết, chủ xe xuất hiện, người đã không thấy tăm hơi."
Chỉ sợ đã sớm ở thời điểm các ngươi bị chủ xe đanh đá dây dưa, liền nhân cơ hội trốn đi.
Lâm Yến nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, cố ý thiết kế Bạch Hân làm hỏng xe người khác, còn khiến cho người qua đường hiểu lầm bọn họ chơi thuốc, thậm chí, liền chủ xe là người đàn bà đanh đá lại có tiền khó chơi này, Tô Cẩm Vinh cũng suy xét tới rồi đi.
Hẳn là sẽ không khủng bố như vậy chứ, Lâm Yến kéo kéo khóe miệng.
Sau khi bồi thường số tiền không nhỏ, cộng thêm bị chiếm tiện nghi, Bạch Thiếu Trạch cuối cùng đem đàn tiểu hài tử từ cục cảnh sát bảo lãnh ra.
Lúc này đã 5 giờ sáng, trái ngược với kiêu ngạo ngạo khí hôm qua lúc vừa mới gặp Cẩm Vinh, hiện tại rõ ràng thông minh hơn nhiều, ai về nhà nấy.
Lâm Yến cũng mệt mỏi một đêm, về đến nhà liền ngủ một giấc, chờ khi tỉnh lại, mới phát hiện di động có vài cuộc gọi nhỡ từ Tiêu Tiêu, Lâm Yến lập tức gọi lại.
"Tối hôm qua phát sinh chuyện gì? Nghe nói là Bạch Hân bọn họ gặp được Cẩm Vinh." Tiêu Tiêu tức giận nói,
Lâm Yến cười khổ hai tiếng, "Yên tâm, Tô Cẩm Vinh không có bị bọn họ khi dễ." Ngược lại là bọn họ bị Tô Cẩm Vinh khi dễ, còn khi dễ đến không ra hình người, ở cục cảnh sát còn ngồi xổm mấy giờ đâu.
Hắn thuận miệng giải thích vài câu làm Tiêu Tiêu yên tâm, lại nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 8 giờ rưỡi, "Ăn sáng chưa?"
Tiêu Tiêu nói, "Còn chưa ăn."
Lâm Yến cười nói, "Cùng đi ăn sáng đi, tôi đến đón."
"Được, đến lúc đó lại giải thích cẩn thận chuyện hôm qua đi."
Đám người tối hôm qua bị bắt đến cục cảnh sát đều không sai biệt lắm là con cháu Bạch gia, cho nên viêc này cũng không giấu được bao lâu liền truyền ra ngoài trong đó nhân vật trọng yếu, Tô Cẩm Vinh, cùng với thân phận Bạch tam thẩm cũng được mọi người bàn tán, đặc biệt là sau chuyện này, sớm hay muộn, Bạch Thiếu Trạch cũng sẽ ly hôn với Tô Cẩm Vinh đi.
Bạch Thiếu Trạch trầm mặc, một lúc lâu không nói chuyện, người nhà đều biết Bạch Thiếu Trạch tính tình quật cường, cũng không dễ khuyên bảo lay động ý hắn.
Nếu hắn không thích Tô Cẩm Vinh, nguyện ý buông tay thì dễ dàng rồi, nhưng hiện tại Bạch Thiếu Trạch biết trong lòng mình có Tô Cẩm Vinh, sao có thể lại buông tay, nghĩ cũng không cần nghĩ.
_____
Quán cà phê, Hàn Trầm cùng Cẩm Vinh bàn bạc chuyện khởi tố lên tòa án, "Kỳ thật tôi cũng không kiến nghị Tô tiểu thư khởi tố ly hôn, chuyện này đối với thanh danh của ngài vô cùng bất lợi."
Hắn thiện ý nhắc nhở, "Bạch tiên sinh đi tìm tôi, có thể nhìn ra được hắn là thực lòng, có lẽ hai người nên ngồi xuống mặt đối mặt nói một chút, có thể giải quyết chuyện này theo cách có lợi cho hai bên."
"Tôi nhắc nhở anh, tôi đã nói không muốn nhìn thấy mặt hắn ta." Cẩm Vinh buông chén trà, nhìn về phía hắn, con ngươi trầm tĩnh.
"Tô tiểu thư, chuyện tình cảm vẫn là nên đối mặt mà nói với nhau." Hàn Trầm đáy mắt đựng đầy ôn nhu, nói.
Cẩm Vinh thở dài một hơi, xem ra người Tô gia cũng đã tìm tới Hàn Trầm, cũng không biết nói cái gì, làm một vị luật sư lúc trước còn nhìn có đầu óc một chút, biến thành người chủ trì tiết mục giải trí tìm kiếm tình yêu vào mỗi tối thứ bảy.
Truy cập truyenhdt.com để đọc truyện sớm nhất truyenhdt.com/tac-gia/icedcoffee0011 "Hàn luật sư, anh thích tôi đúng không?" Cẩm Vinh bỗng nhiên ném ra một quả bom.
Hàn Trầm: "......"
Nhưng khẩn trương do dự trên mặt Hàn Trầm đã bán đứng hắn, cầm cốc cà phê lên uống ba bốn lần, Cẩm Vinh nội tâm cũng ha hả, đây là cảm thấy cô không có đầu óc, hay chính hắn là tên không não đây.
Nói thực, Cẩm Vinh cùng nguyên thân khác biệt rất lớn, vậy Hàn Trầm vì sao vẫn muốn thượng trẫm chứ, chẳng lẽ chỉ là thích gương mặt này?
Điều chỉnh lại cảm xúc vi diệu trong lòng, Cẩm Vinh lại mỉm cười nói: "Tôi mời Hàn luật sư là muốn anh giải quyết chuyện li hôn cho tôi, không phải muốn tìm bạn tình, có một chút tố chất chuyên nghiệp đi."
Cẩm Vinh nói ra nói hiển nhiên là ngoài dự kiến của Hàn Trầm, hắn có chút khẩn trương thất thố nói, "Tôi...... Tôi không phải ý tứ này, tôi chỉ là... ngài, Cẩm Vinh cho tôi một cơ hội, tôi có thể chăm sóc em..."
Hắn nghe nói chuyện phát sinh với Tô Cẩm Vinh, tin tưởng Tô Cẩm Vinh nhất định là cô gái tốt đẹp thiện lương, cũng bất giác bị Tô Cẩm Vinh "thiện lương" hấp dẫn.
Cẩm Vinh: "Ha ha... ta thiện lương sao?"
"Tôi cần một luật sư chuyên nghiệp, còn Hàn luật sư, hiển nhiên anh không đủ tư cách."
"Anh bị đuổi việc."
Sau khi trở về, Cẩm Vinh cùng văn phòng luật sư liên hệ một chút, mới biết được, Hàn Trầm là luật sư từ nước ngoài về, bằng cấp cao là thật, giá trị nhan sắc cao cũng là thật.
Nhưng hắn là luật sư công ích, rất có tấm lòng bác ái.
Đây cũng là vì sao hắn nhận làm vụ kiện vừa khó giải quyết vừa không có lợi ích của Cẩm Vinh. Người trong văn phòng luật sư cũng rất bất đắc dĩ, không có người nguyện ý nhận vụ này, mấy vạn khối Cẩm Vinh lưu lại lúc trước cũng chỉ đủ chi trả phí luật sư giai đoạn trước mà thôi.
Sau khi biết người ủy thác là Cẩm Vinh bỏ nhà ra đi, vừa thất nghiệp lại không có nhà ở, văn phòng luật sư cảm thấy nên suy nghĩ cho tình hình kinh tế của thân chủ một chút, mà Hàn Trầm lại vừa vặn rất thích hợp.
Biết được chân tướng, Cẩm Vinh nhịn không được đỡ trán, quả nhiên, của rẻ của ôi, chút tiền ấy của nguyên thân cũng chỉ đủ để đổi lấy một nam phụ bác ái tràn đầy lòng hảo tâm mà thôi.
Đến nỗi kế hoạch tưởng như tốt đẹp lúc trước, Cẩm Vinh an ủi chính mình, chỉ là một chút ngoài ý muốn mà thôi, kế hoạch của cô vẫn là hoàn mỹ.
Mà Hàn Trầm là nét bút đi lệch.
Không bao lâu, Bạch Thiếu Trạch lấy ra ảnh theo dõi Tô Cẩm Vinh, hoài nghi vợ nɠɵạı ŧìиɧ, cùng với Cẩm Vinh bên này không có luật sư đại diện, khiến cho ly hôn lâm vào cục diện bế tắc.
"Cuối cùng, vẫn là ta phải ra tay." Cẩm Vinh thở dài một hơi nói.
Quyết định dựa vào chính mình, Cẩm Vinh lại lần nữa đến cậy nhờ vào thị trường chứng khoán rực rỡ, muốn thuê luật sư tốt, phải có tiền nha.
Rất muốn đi cướp ngân hàng.
Cẩm Vinh lại thở dài.