(8)
Lời nói ngày hôm ấy, dù không truyền ra ngoài Chương Nghi Điện, nhưng vẫn để lại dấu vết trong lòng Chu Cảnh Đế.
Những ngày sau đó Chu Cảnh Đế như cũ đem Cẩm Vinh theo người xử lý chính vụ, nếu không phải Cẩm Vinh chỉ là công chúa, chỉ sợ sớm khiến cho triều đình tranh luận, nhưng sau lần Cửu công chúa thỉnh chỉ tự chủ hôn sự, các quan lại đại thần cũng chẳng biết phải nói gì.
Nhiều lắm ánh mắt xem xét đánh giá dừng ở trên người Cẩm Vinh lại nhiều chút.
Hạ triều, các hoàng tử không hẹn mà đi cạnh nhau, "Phụ hoàng thật đúng là sủng ái cửu muội." ngữ khí Ngũ hoàng tử không khỏi mang theo chút toan khí.
"Nên hâm mộ phải là lục đệ mới đúng." Tam hoàng tử một bộ bộ dáng ôn lương, lại đem đầu mâu chỉ hướng về phía Lục hoàng tử, có muội muội tốt như vậy, còn lo không được phụ hoàng coi trọng.
Đại hoàng tử ánh mắt hơi ám, ánh mắt nhìn Lục hoàng tử cũng càng thêm lạnh.
Lục hoàng tử chau mày, nhưng cũng thực mau cười nói, "Phụ hoàng sủng ái Tiểu Cửu, là phúc phận Tiểu Cửu, ta là ca ca muội ấy, đâu có diễm phúc như lời tam hoàng huynh."
Đáng tiếc hắn hiện tại cũng không dễ ra vào hậu cung, nếu không có thể từ chỗ tiểu Cửu thám thính thánh ý, về sau vẫn là để hoàng tử phi vào cung bồi mẫu phi nhiều chút.
hành động của Chu Cảnh Đế làm Cẩm Vinh có chút kinh ngạc, nhưng lí do đằng sau cô cũng đoán được vài phần, là các hoàng tử khiến Chu Cảnh Đế thất vọng rồi.
Thân tín ở kinh thành phát triển không lâu, nhưng tin tức chư vị hoàng tử đang tranh đấu kịch liệt đưa tới không phải là thông tin gì khó tiếp cận, thậm chí tranh đấu đã lan tới cả trong triều đình, thế cục kết bè kết cánh sơ hiện.
Thủ đoạn các hoàng tử hiện tại dù chưa thành thục, nhưng lấy thân phận bọn họ, cũng có rất nhiều thế lực lớn nguyện ý duy trì.
Hiện tại có Chu Cảnh Đế áp chế, nhưng một khi thế duy trì này bị phá vỡ, vậy giông bão sẽ bủa vây toàn bộ.
_____
Thời gian một năm nhanh chóng trôi đi,
Triều đình, thậm chí hậu cung cũng đã biến hóa cực đại, đầu tiên là nhân khẩu hoàng thất dần dần hưng thịnh.
Tạ Trắc Phi Đại hoàng tử sinh hạ trưởng tôn, Tứ hoàng tử phi, Lục hoàng tử phi cũng lần lượt có thai, sinh hạ một nữ một nhi.
Cũng một năm này, ấn tượng của triều đình với Cửu công chúa cũng thay đổi rất nhiều, từ một công chúa đơn thuần được sủng ái, biến thành hình tượng cực kỳ thông tuệ, có tài an bang định quốc, tiến thối có độ, hành vi xử sự đều không thể bắt bẻ.
Chu Cảnh Đế tiếp thu kiến nghị của Cẩm Vin, cũng không che giấu công tích của Cửu công chúa, thế nên dân gian cũng nhiều người nghe tới thanh danh Cửu công chúa, đa số là khen ngợi, nhưng cũng không thiếu lời phê bình nàng chậm chạp không tìm phò mã.
Thời gian này không phải không có người động tâm tư đến công chúa nổi bật chính thịnh như nàng, nhưng không có Chu Cảnh Đế che chở, Cẩm Vinh cũng có thể nhẹ nhàng ứng phó.
Nhưng đây cũng chảng phải là vấn đề chính, quan trọng hơn chính là thân thể Chu Cảnh Đế xác thật không được tốt, thời trẻ thể nhược, không quá khoẻ mạnh, rồi lại cần chính, phê chữa tấu chương thường đến đêm khuya, hiện giờ qua tuổi 50, bệnh tật đã bắt đầu xuất hiện, mà Chu Cảnh Đế cũng không phải người không chú trọng dưỡng sinh.
Mới từ ngoài cung trở về, Cẩm Vinh vừa tiến vào trong điện, vừa vặn thấy Chu Hoài vội vàng đi tới, Cẩm Vinh đang muốn kêu hắn thì lại nghe được một câu
【 bệ hạ đã nhiều ngày tinh thần không tốt, ngài còn chẳng chịu nghỉ ngơi.
】
Cẩm Vinh hơi hơi ngừng lại.
Lúc này Chu Hoài cũng phát hiện trước mặt chính là Cửu công chúa, thấy chính mình nhất thời thất thần, thiếu chút nữa mạo phạm Cửu công chúa liền có chút hổ thẹn hoảng loạn, vội vàng hành lễ nói, "Cửu công chúa vạn an."
Cẩm Vinh cũng không để ý chút việc nhỏ này, cho hắn miễn lễ.
"Bệ hạ đang ở bên trong phê duyệt tấu chương." Chu Hoài cười nói.
Cẩm Vinh hơi hơi gật đầu, cũng không hỏi thêm, mà là hướng vào trong điện.
Liền nghe thấy vài tiếng ho nặng nề vang lên, không khỏi khiến người khác lo lắng, Chu Cảnh Đế dường như rất tập trung, đến khi nội thị nhắc nhở, hắn mới phác giác có người tới, thần sắc tiệm hoãn, cũng mang lên chút ý cười, "Tiểu Cửu tới rồi."
"Phụ hoàng." Cẩm Vinh hơi hơi hành lễ, sau đó từ trong tay áo lấy ra một quyển sổ sách đệ lên, "Đây là những gì Kinh Triệu Phủ tra được, con mang đến cho ngài."
Chu Cảnh Đế phiên phiên sổ sách, như suy ngẫm gì, lại giương mắt nhìn về phía Cẩm Vinh, ánh mắt ôn hòa.
"Vẫn là con xử lý thỏa đáng."
Cẩm Vinh không tiếp tục hỏi chuyện sổ sách, mà là ngược lại nói, "Phụ hoàng thoạt nhìn có chút mệt nhọc, mấy ngày nay ngài lại không nghỉ ngơi đàng hoàng?"
Chu Cảnh Đế nói, "Chẳng lẽ là Chu Hoài nói cho con?"
Hắn nhìn về phía Chu Hoài, đáy mắt mang theo chút ý cười, không thấy chút tức giận nào, Chu Cảnh Đế nhìn như uy nghiêm, kỳ thật ôn hòa, rất ít khi tùy ý trách phạt cung nhân, cũng không cho phi tần trong cung làm như vậy.
Tuy rằng biết Chu Cảnh Đế sẽ không tức giận, Chu Hoài vẫn là kinh sợ nói, "Lão nô nào dám."
Cẩm Vinh ánh mắt nhàn nhạt, khóe môi hơi cong, "Chu Công công không nói cho con, chuyện này nhìn mắt thường cũng có thể nhìn ra."
"Không bằng phụ hoàng truyền thái y đến xem."
Dưới ánh mắt chăm chú của Cẩm Vinh, Chu Cảnh Đế vẫn là không có bội phân hảo ý này, "Truyền giang thái y đi."
Giang thái y, mấy năm nay dần dần thành chuyên chúc thái y của Chu Cảnh Đế, làm việc trước sau cẩn thận, sau khi bắt mạch cho Chu Cảnh Đế, kính cẩn nói, "Bệ hạ thân thể cũng không có trở ngại lớn, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi nhiều cho thỏa đáng."
【 bệ hạ tuổi này, đầu váng mắt hoa, tinh thần xuống dốc đúng là bình thường, chính là không nên quá lao lực.
】
Khuyên bảo Chu Cảnh Đế nghỉ ngơi xong, Cẩm Vinh mới rời đi, trở lại Vĩnh Ninh Cung.
Dung quý phi đang ôm cháu trai, mặt mày nhu hòa, "Tiểu Cửu trở lại à."
Bởi vì Lục hoàng tử phi sinh hạ hoàng tôn,cũng là cháu đích tôn duy nhất hiện tại của bệ hạ, Dung quý phi càng không có tâm lực đi quản Cửu công chúa, nàng đi đâu làm gì càng là mặc kệ.
Mà hoàng tôn sinh ra, thế lực của Lục hoàng tử ở trong triều cũng càng lớn, địa vị Dung quý phi ở trong cung cũng nước lên thì thuyền lên, nếu không có Khương quý phi còn chấp chưởng kim ấn, người ngoài cung đều ẩn ẩn coi nàng là hậu cung chi chủ.
Lục hoàng tử phi ôn hòa cười nói, "Cửu công chúa."
Nàng tuy không hiểu chính sự, nhưng cũng biết tầm quan trọng của Cửu công chúa với phu quân.
Dung quý phi cũng thích điểm này ở nàng, tuy rằng xuất thân cao quý, nhưng ôn nhu không kiêu căng, mặc dù là Dung quý phi làm chủ nạp thêm hai thị thϊếp cho Lục hoàng tử khi hoàng tử phi mang thai, nàng cũng không hề oán hận, mà là săn sóc quan tâm xử lý chuyện trong phủ.
Không giống Đại hoàng tử phi, ỷ là tiểu thư tướng phủ, ra tay với trắc phi đã mang long thai.
Dung quý phi chê cười là vậy, nhưng nếu là Tạ Trắc Phi kia thật sự sẩy thai, nàng ngược lại càng cao hứng, tôn nhi nàng chính là đích trưởng tôn, đây chính là vinh quang khó được, bệ hạ cũng sẽ càng coi trọng Huyền Thuần.
Cùng Dung quý phi, Lục hoàng tử phi nói chuyện xong, Cẩm Vinh liền trở về tẩm điện tắm gội thay quần áo, một năm thời gian, cũng đủ để Cẩm Vinh đem người hầu hạ bên cạnh đổi sạch sẽ, thậm chí còn có người mang từ ngoài cung vào.
Nhớ tới đồ vật Kinh Triệu Phủ điều tra đến, còn có phần sổ sách kia, Cẩm Vinh đã mơ hồ đoán được chuyện gì sắp xảy ra.
_____
Thượng triều, Chu Cảnh Đế nổi trận lôi đình, trách cứ mấy vị hoàng tử, thân làm hoàng tử lại chỉ vì tư lợi, không hề có lòng dạ suy nghĩ vì lê dân bá tánh, chậm trễ quốc sự.
Nhưng mà hạ triều trở lại Chương Nghi Điện, Chu Cảnh Đế liền ngã bệnh.
Cẩm Vinh vẫn là một trong số những người đầu tiên biết được tint tức này, bởi vì Chu Hoài lại đây, thần sắc có chút nôn nóng, "Bệ hạ thỉnh Cửu công chúa qua."
【 lúc này cũng chỉ có thể kêu Cửu công chúa.
】
Cẩm Vinh đôi mắt hơi lóe, "Mang ta đi."
Tới Chương Nghi Điện, Cẩm Vinh mới biết được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, Chu Cảnh Đế không chỉ có ngã bệnh, mà là hôn mê hồi lâu chưa tỉnh lại, tin tức này còn chưa truyền ra ngoài, biết đến cũng chỉ có vài người trong điện.
Mà ở thời điểm này, Chu Hoài lại đến tìm cô, cũng là vì Chu Cảnh Đế từng nói, "Nếu là ta xảy ra chuyện gì, kêu Tiểu Cửu lại đây đi."
Lời nói lúc ấy của bệ hạ tuy là tùy ý, nhưng Chu Hoài vẫn nhớ kỹ, xảy ra chuyện sau quyết đoán đi tìm Cửu công chúa.
Giang thái y đã ở trong điện, bắt mạch rồi nói, "Đại khái hai ba ngày là có thể tỉnh."
Cẩm Vinh cũng kiểm tra mạch tượng của Chu Cảnh Đế, Giang thái ý nói không sai, trừ bỏ hắn vì cẩn thận, kéo dài thời gian thức tỉnh, Chu Cảnh Đế khí huyết không thuận, tức giận công tâm mà bất tỉnh.
Một bên Chu Hoài tức khắc thở phào nhẹ nhõm, mà Cẩm Vinh biết Chu Cảnh Đế không có việc gì, liền hỏi, "Kim Đốc Vệ ở đâu?"
Thời điểm này, lực lượng hữu dụng nhất chính là tư binh, tâm phúc của hoàng đế, so với một công chúa không có thế lực gì tốt hơn nhiều.
" thủ lĩnh Kim Đốc Vệ Thẩm Tín bái kiến Cửu công chúa."
Một nam tử huyền y đi ra, quỳ xuống trước mặt Cẩm Vinh, cũng dâng lên một hộp gấm, hắn giải thích, "Bệ hạ từng nói qua, nếu ngài ấy không ở, chấp kim lệnh tạm giao cho Cửu công chúa, Kim Đốc Vệ mặc cho Cửu công chúa điều khiển."
Thẩm Tín cũng kỳ quái với vì sao Chu Cảnh Đế đem đồ vật quan trọng như vậy giao cho Cửu công chúa, vạn nhất Cửu công chúa đem thứ này cho người khác thì sao, Cửu công chúa còn có một bào huynh là Lục hoàng tử kia.
Nhưng Kim Đốc Vệ với mệnh lệnh bệ hạ hết thảy chỉ có phục tùng, không có nghi ngờ, cho dù là sai hay đúng.
Ngoài ý muốn chính là, Cửu công chúa không chút nào kinh ngạc mà tiếp nhận hộp gấm, lấy ra kim lệnh bên trong.
Thẩm Tín cảm giác được ánh mắt Cửu công chúa dừng lại trong chốc lát ở trên người hắn,
" Thứ này tạm thời để ta bảo quản đi." Cẩm Vinh nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Phái người bảo vệ Chương Nghi Điện, trừ ta, không cho bất luận kẻ nào xuất nhập."
Thẩm Tín trầm giọng nói, "Thần tuân mệnh."
Buổi trưa, Kim Đốc vệ đột nhiên truyền lệnh, Chu Cảnh Đế ốm đau trên giường, miễn thượng triều hai ngày, trừ Cửu công chúa, không cho phép người thăm hỏi,
Dung quý phi cũng muốn hầu bệnh, vẫn là Khương quý phi thấy Kim Đốc Vệ thủ lĩnh Thẩm Tín, tri tình thức thú mà rời đi, cũng làm gương tốt cho cung phi, không nên quấy nhiễu bệ hạ nghỉ ngơi.
Hai ngày này bắt buộc phải giả như Chu Cảnh Đế vẫn còn tỉnh táo, nếu như bên ngoài biết được hoàng đế hôn mê bất tỉnh, có khác nào cởϊ áσ cho người xem lưng, vẽ đường cho hươu chạy.
Bên ngoài cũng không hề an ổn chút nào, dạo một vòng điện có thể mờ mờ nghe được những âm thanh như
【 Liệu có phải Chu Cảnh Đế bệnh nặng không thể qua khỏi 】
【 Tứ hoàng tử phân phó, đêm nay lẻn vào y phòng kiểm tra thuốc của Giang thái y.
】
【 Mạng một nhà ta đều nằm trong tay Đại hoàng tử.
】
【 Lục hoàng tử nói đêm nay nhất định phải truyền được thông tin cho cấm quân】
Đám hoàng tử dã tâm bừng bừng,có lẽ sổ sách mà hoàng đế ném vào mặt bọn họ cũng như một hồi chuông, kí©h thí©ɧ bọn họ càng thêm nôn nóng, có lẽ bọn họ chỉ số của bọn họ đều thêm vào lá gan chứ không phải thêm nào đầu óc.
Cẩm Vinh thoáng cảm khái một phen, liền gọi Thẩm Tín tới,
"Cửu công chúa có gì phân phó?" Thẩm Tín kính cẩn nói, sẽ không bởi vì Cẩm Vinh là công chúa mà có điều khinh mạn.
Cẩm Vinh bình tĩnh nói, "Điều một đội người lại đây."
Thẩm Tín mày căng thẳng, trong lòng cũng hơi trầm xuống, "Chính là có chuyện gì?" Sợ là sợ bệ hạ ngã bệnh, không người chưởng quản đại cục, xảy ra đại loạn.
Cẩm Vinh ngữ khí nhẹ nhàng tùy ý, "Không có gì, cho các ngươi đi đánh người."
Hiện tại bệ hạ đã bất tỉnh được ba canh giờ...!
_____
Các vị hoàng tử ở ngoài cung đột nhiên phát hiện mất hoàn toàn liên lạc với thám tử ở trong cung, vô pháp thám thính tình huống xảy ra trong nội điện hoàng đế, không thể không nói thám tử bọn họ gài vào ngày thường mai ohujc cực kỳ âm thầm, hiện giờ toàn bộ lặn mất tăm, không rõ sống chết.
Tin tức cuối cùng cũng là, ngoài Cửu công chúa thường xuyên ra vào ngoại nội điện, hầu như không thấy được ai.
Cửa cung hiện tại đã khóa kín, muốn vào cung cũng không có cơ hội.
Các hoàng tử lo lắng sốt ruột, từng người tìm phụ tá trong phủ thương thảo, đây là xảy ra chuyện gì?
Những người khác cũng nghĩ trăm lần cũng không ra, không có đủ tin tức tình báo, nhưng cái tình huống hoàn toàn không biết gì này là khiến người lo lắng nhất, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ nói, "Lúc này án binh bất động mới là thượng sách."
Kim Đốc Vệ không hổ là tổ chức thành lập và phát triển suốt mấy triều hoàng thất, đánh người động tác vừa nhanh vừa bí ẩn, ở trong cung không có ai dám cản, bởi vì phần lớn bị bắt đi là cung nhân, khiến người ta sợ hãi nơm nớp.
Bên trong hình tư,
"Đại nhân, tất cả đều đã thẩm tra xong." Một thuộc hạ hồi bẩm nói.
Tuy rằng Cửu công chúa chỉ là làm cho bọn họ đem người bắt lại, không đưa ra yêu cầu nào khác, nhưng Kim Đốc Vệ đã bắt người, cũng sẽ thẩm vấn một phen, tìm hiểu thân phận, dù sao cũng phải biết người bị bắt là người nào đi.
Ai ngờ này thẩm tra, liền hỏi được ra không ít.
Không ai cảm thấy Kim Đốc Vệ chỉ là đơn thuần phụng mệnh bắt người hai ngày, ngược lại đều nghĩ rằng bọn họ phạm phải tội lớn gì, các cung nhân vốn là chột dạ liền càng sợ hãi.
Bị Kim Đốc Vệ bắt, bọn họ còn có khả năng sống sót sao?
Trời biết, chỉ là Cẩm Vinh không tín nhiệm thị vệ cấm quân trong cung, mới sử dụng lực lượng Kim Đốc Vệ.
Đương nhiên những người này bản thân cũng không sạch sẽ, Kim Đốc Vệ người tra xét được, cũng nhận ra được lí do Cửu công chúa bảo bọn họ đi bắt người.
Thẩm Tín có phần khϊếp sợ Cửu công chúa, những người bọn họ bắt lại lần này cư nhiên đều có điều cấu kết cùng các hoàng tử, thậm chí cấm quân trong cung cũng vậy.
Cửu công chúa làm thế nào biết được?
Thẩm Tín cùng chúng thuộc hạ cảm giác bản thân dần bị quấn vào bên trong lốc xoáy đoạt đích của các hoàng tử, trong lòng có điểm hoảng, những người này nên xử trí như thế nào, với thân phận thám tử của bọn họ, còn có thể thả ra?
Có thuộc hạ không khỏi do dự hỏi đội trưởng đại nhân "Đại nhân, này......"
Thẩm Tín quyết đoán đáp, "Bệ hạ hiện tại chưa tỉnh, kim lệnh ở trong tay ai, chúng ta liền nghe mệnh lệnh người đó."
"Vâng, đại nhân.".
Trên thực tế, trong lòng Thẩm Tín ẩn ẩn cảm thấy, so với các hoàng tử, hắn càng xem trọng người có thể đem thám tử các hoàng tử mai phục trong cung một lần nhổ tận gốc, Cửu công chúa.
Luận thủ đoạn gan dạ sáng suốt, vị này thắng qua bọn họ quá nhiều.
Đáng tiếc......!Là một công chúa..