Ngày hôm sau, Tô Hạ tỉnh dậy từ trong lòng ngực của Mạnh Thanh Mậu.
Hắn đã không ngủ suốt đêm, trước mắt đều là màu đen, có thể thấy được làʍ t̠ìиɦ cùng y chuyện này đối với hắn là chấn động rất lớn.
Tô Hạ đang nghĩ ngợi xem có nên để chuyện này trở lại bình thường hay không thì đã bị người đối diện áp sát lại làm y trở nên choáng váng, Mạnh Thanh Mậu có chút khó xử lên tiếng, nhưng vẫn kiên định nhìn vào trong mắt y, trịnh trọng nói:" A Hạ, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."
Tô Hạ đột nhiên nổi lên hứng thú trêu chọc hắn, cầm lấy chăn trước ngực, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
"Ngươi, ngươi đừng khóc, đều là do ta không tốt, ta khốn nạn." Mạnh Thanh Mậu luống cuống tay chân, đưa tay lên mặt y lau nước mắt, lo lắng đến đổ mồ hôi." Ngươi muốn đánh ta hay làm gì cũng được, đừng khóc, được không?"
Tô Hạ lắc đầu, nức nở nói:"Mạnh đại ca, ngươi việc gì phải đối xử tốt với ta như vậy, rõ ràng là do bản thân ta......câu dẫn ngươi trước, hơn nữa, thân thể ta đã sớm dơ bẩn, ngươi không cần phải vì muốn phụ trách ta mà ép bản thân mình."
"A......Mạnh đại ca, ngươi đang làm gì vậy......" Nụ hôn mạnh mẽ bất thình lình của hắn khiến cho y giật mình, hắn dùng sức mυ"ŧ thật mạnh khiến cho cả người y như nhũn ra.
"Về sau ngươi đừng nói những điều như thế này." Mạnh Thanh Mậu khẽ cắn nhẹ đôi môi mềm mại của Tô Hạ liền buông ra,"Nếu ta không muốn, ngươi cũng sẽ không thể bắt buộc ta được, mọi chuyện đều là ta tự nguyện."
"Mạnh đại ca......"Câu nói tiếp theo đều bị hắn chặn lại, biến thành từng đợt rêи ɾỉ nóng bỏng.
Sau ngày hôm đó, cả hai đều bắt đầu cuộc sống không chút xấu hổ hay ngượng ngùng, Tô Hạ trực tiếp sống trong nhà Mạnh Thanh Mậu.
Bởi vì trong nhà có nhiều thêm một người, tần suất Mạnh Thanh Mậu đi săn thú cũng trở nên nhiều hơn, vì để giúp hắn giảm bớt gánh nặng, Tô Hạ liền trở thành một tiên sinh dạy chữ trong thôn, giúp những đứa trẻ muốn học nhưng trong nhà lại không có điều kiện để học trên trấn, ngẫu nhiên y cũng có thể đem một ít tranh chữ lên thị trấn bán, thậm chí còn được Huyện chủ tán thưởng.
Thường xuyên qua lại, mọi người ở những thôn trấn lân cận đều biết người mà Mạnh Thanh Mậu nhặt về là người có học thức.
Ngày hôm đó, Tô Hạ mới vừa cùng Mạnh Thanh Mậu từ thị trấn trở về, hai người vừa mua vài bộ xiêm y mới đang định thử nó, mắt thấy có thể mất một lúc mới thử xong thì trong viện truyền đến tiếng la của Lý đại thẩm.
Hai người vội vàng sửa sang lại y phục đi ra ngoài thì thấy Lý đại thẩm đang đứng cùng với một vị phu nhân xa lạ.
"Đại thẩm, có chuyện gì sao?Vị này là?" Vẻ mặt của Mạnh Thanh Mậu có chút cứng ngắt, côn ŧᏂịŧ bên dưới vẫn đang căng cứng rất lợi hại.
Lý đại thẩm nhìn hai người rồi giới thiệu:"Đây là Quách đại nương trong thành, ta tình cờ gặp nàng đang hỏi thăm về nơi ở của Tô Hạ nên mới mang nàng về đây."
Quách đại nương một thân váy màu đỏ sẫm, tay cầm quạt, nâng mắt đánh giá Tô Hạ từ đầu đến chân, lúc này mới cười tủm tỉm nói:"Hôm nay chính là một ngày vui, trước tiên ta đến đây để chúc mừng Tô công tử."
Tô Hạ sững sờ:" Chúc mừng ta?"
Quách đại nương gật đầu:"Đúng vậy, Trịnh lão gia rất thưởng thức tài văn chương của công tử, lần này ta được Trịnh lão gia nhờ vả đến bàn với công tử việc hôn sự."
Thật ra là Trịnh tiểu thư đối với Tô Hạ công tử là vừa gặp đã thương, Trịnh lão gia biết công tử từng được Huyện chủ tán thưởng, vì vậy liền có ý định tìm ngươi đến làm con rể ông ấy.
"Làm mai?"Hai tay bên người Mạnh Thanh Mậu siết chặt lại, tận làm cho bản thân trở nên bình tĩnh, bỏ ý định ném người ra ngoài.
Quách đại nương bị phản ứng quá khích của Mạnh Thanh Mậu làm cho hoảng sợ, biết hắn là ân nhân cứu mạng của Tô Hạ chỉ có thể cười gượng nói:"Ha ha, Mạnh công tử bây giờ có phải rất vui cho Tô công tử hay không?"
Thân là một người mai mối chuyên nghiệp, Quách đại nương vì số tiền hậu hĩnh kia, bà cũng nói thêm vài lời tốt:"Tô công tử người từ nơi khác đến có lẽ không rõ ràng lắm, Trịnh gia là nhà giàu nhất ở đây, Trịnh lão gia tử chỉ có một đứa con gái, về sau gia sản sẽ để lại cho đôi phu thê các ngươi, hơn nữa tiểu thư Trịnh gia là một người có hiểu biết và hiểu rõ lễ nghi, cùng với Tô công tử quả thật chính là trời sinh một đôi."
"Từ từ." Tô Hạ ngắt lời bà ta, nói:" Xin bà thay ta cảm ơn ý tốt của Trịnh lão gia, chỉ có điều Tô Hạ thật sự không xứng với Trịnh tiểu thư."
Ý cười trên mặt Quách đại nương cứng lại,"Ngươi vậy mà lại muốn cự tuyệt?" Đây là điên rồi hay sao?
Trên mặt Tô Hạ tràn đầy rối rắm, cuối cùng thở dài nói:"Lúc trước cơ thể ta bị bọn sơn phỉ làm cho bị thương, chỉ sợ......Về sau sẽ không được nữa."
Tô Hạ không nói tiếp, chỉ là thần sắc với thái độ kia, bị thương thế nào mà có thể khiến cho hắn không dám cưới vợ?
Tất cả không cần nói cũng biết.
Quách đại nương và Lý đại thẩm vô cùng lúng túng, lúc sau bà vô vị nói thêm vài câu liền bỏ đi.
Sau sự việc đó, Mạnh Thanh Mậu vẫn luôn rầu rĩ không vui, lúc nào cũng xuất thần không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nghĩ đến dáng vẻ kích động của hắn, Tô Hạ cho rằng hắn hẳn là đang ghen tị nên liền quyết định đi dỗ dành.