Chương 17: Cùng bạn thân của vị hôn phu

Lạc Thịnh tránh né câu hỏi của sư muội Lạc Huyên, chuyển sang chuyện khác, hỏi: “Ngươi đột nhiên lấy vân dao tán làm gì? Bị nội thương à?”

Vân dao tán là thánh dược trị nội thương bí truyền của Thần Y Cốc, đệ tử Thần Y Cốc khi ra ngoài hành tẩu giang hồ, hầu như ai cũng mang theo một lọ.

Lạc Huyên dễ dàng bị chuyển hướng, trả lời: “Là Tạ công tử, sau khi hái trăm năm chu quả bị mai phục, bị nội thương. Sau khi trở về, vẫn luôn dưỡng thương mà không nói cho chúng ta biết.”

Tạ trang chủ bị trúng độc rất khó giải, dù Lạc Thịnh được sư phụ Lạc Thần Y truyền toàn bộ chân truyền, muốn giải độc cũng cần dùng trăm năm chu quả làm thuốc dẫn.

Tạ Tầm Vân nhiều mặt hỏi thăm mới biết được tin tức về trăm năm chu quả. Để đảm bảo không có gì sai sót, hắn tự mình dẫn người đi hái trăm năm chu quả. Vô ý để lộ tin tức, bị cao thủ khác cần trăm năm chu quả mai phục cướp đoạt.

Dù Tạ Tầm Vân mang chu quả trở về thành công, hắn cũng bị một chút nội thương. Không muốn thiếu ân tình của Lạc Thịnh sư huynh muội nhiều hơn, hắn giấu nhẹm, tự mình yên lặng chữa thương. Dù sao nội thương cũng không nghiêm trọng, tự chữa cũng có thể khỏi.

Hôm nay Lạc Huyên đi tìm Tạ Tầm Vân, ngoài ý muốn phát hiện hắn bị nội thương, trong lòng có hảo cảm, Lạc Huyên vội vã trở về tìm vân dao tán chữa trị nội thương.

Lạc Thịnh nói với Lạc Huyên: “Đưa vân dao tán cho ta, ta sẽ đưa cho Tạ Tầm Vân.”

Lạc Huyên không vui hỏi: “Vì sao? Nếu huynh đi đưa cho Tạ Tầm Vân, ân tình này bị huynh chiếm mất, ta làm sao để Tạ Tầm Vân thích ta?”

Lạc Thịnh nghiêm túc nói: “Ta có chuyện rất quan trọng cần giao dịch với Tạ Tầm Vân, đưa vân dao tán cho ta.”

Lạc Huyên biết nặng nhẹ, thấy Lạc Thịnh nghiêm túc, liền biết sự việc rất quan trọng, không tình nguyện nhưng vẫn đưa vân dao tán cho Lạc Thịnh.

Lạc Thịnh cầm vân dao tán đi tìm Tạ Tầm Vân, trước đưa vân dao tán cho Tạ Tầm Vân: “Nghe ta sư đệ nói, tạ huynh bị nội thương, đây là vân dao tán của Thần Y Cốc, rất hiệu quả trong trị liệu nội thương, tặng huynh một lọ.”

Tạ Tầm Vân biết rõ danh tiếng vân dao tán trên giang hồ, trong lòng cảm kích, lúc này cũng thực cần, liền nhận.

Lạc Thịnh thấy Tạ Tầm Vân nhận lễ vật, liền nói: “Tạ huynh, không biết ngươi ngày xưa hứa nếu chữa khỏi lệnh tôn, Ngự Kiếm sơn trang sẽ thiếu ta một ân tình, hiện giờ có thể thực hiện?”

Tạ Tầm Vân là người chính phái quân tử, từ trước đến nay một lời nói một gói vàng, không nuốt lời: “Đương nhiên, Lạc huynh có việc cứ nói, Ngự Kiếm sơn trang tuyệt không chối từ.”

Lạc Thịnh mỉm cười nói: “Kia không cần, chỉ là yêu cầu tạ huynh giúp ta một việc.”

Tạ Tầm Vân liền yên tâm, nếu là muốn Ngự Kiếm sơn trang làm việc khó khăn, hắn một Thiếu trang chủ chưa chắc làm chủ được, mà Lạc Thịnh chỉ muốn hắn làm một việc, vậy đơn giản hơn.

“Lạc huynh có chuyện gì cứ phân phó, tại hạ đạo nghĩa không chối từ.”

Lạc Thịnh cao hứng nói: “Tạ huynh, ngươi đem vị hôn thê của ngươi nhường cho ta đi.”

Tạ Tầm Vân: “……” Hắn mãn đầu óc đều là dấu chấm hỏi, là hắn nghe lầm hay Lạc Thịnh nói sai rồi, làm sao đem vị hôn thê nhường ra đi?

Lạc Thịnh từ nhỏ được Lạc Thần Y nhận nuôi, học y ở Thần Y Cốc, tính tình đã định, không đổi được, chỉ là vẻ ngoài phóng túng, bên trong lại ôn tồn lễ độ.

Lạc Thịnh dùng ngữ khí ‘ đây là chuyện nhỏ ’ nói với Tạ Tầm Vân: “Tạ huynh, ngươi không phải bất mãn với hôn sự này sao? Không phải muốn giải trừ hôn ước sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn thương hại Phương cô nương cửa nát nhà tan mà cưới nàng sao? Dù sao ngươi cũng không yêu nàng, sao không bỏ nàng tự do?”

Tạ Tầm Vân không bị Lạc Thịnh nói dẫn dụ, không vui nói: “Lạc huynh, ta đích xác không thích manh hôn ách gả, cũng không muốn chịu phụ thân bài bố. Nhưng Phương tiểu thư là người sống sờ sờ, không phải vật phẩm, ta sao có thể không màng ý nguyện của nàng mà nhường cho ngươi? Dù muốn giải trừ hôn ước, ta cũng chỉ vì cảm thấy hai chúng ta không thích hợp, ta hy vọng nàng có thể tìm được hảo nam nhân lưỡng tình tương duyệt, tương lai hạnh phúc, không phải coi nàng như lợi thế tặng ngươi.”

Lạc Thịnh nghiêm túc nói: “Ta chính là hảo nam nhân đáng giá để Phương cô nương phó thác chung thân, ta thật sự rất yêu Phương cô nương, nguyện ý vì nàng trả giá hết thảy, đem ta sở hữu đều cho nàng.”

Tạ Tầm Vân căn bản không tin lời Lạc Thịnh, hắn và Phương tiểu thư tổng cộng mới gặp vài lần, liền nói yêu nàng đến không thể tự kềm chế? Quỷ tài mới tin!