Khi Thẩm Đậu Du đang đi về phía xe, tổng cảm giác có ai đó đang đi theo mình. Quay lại nhưng chẳng thấy gì.
Tuy nhiên, ánh mắt ánh mắt phiền toái vẫn luôn dõi theo anh.
Lúc quay đầu lại lần nữa, anh thấy một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen, tay nắm chặt, đang lao về phía mình. Thẩm Đậu Du không kịp phòng bị, lập tức bị đánh một quyền vào mặt.
Cảm giác rất đau, có thể cảm nhận được người này đã dùng rất nhiều lực.
Cả hai lập tức lao vào nhau, Thẩm Đậu Du lúc đầu bị đánh bất ngờ, nên rơi vào thế yếu, bị ăn vài quyền vào mặt. Mỗi cú đấm đều đánh trực diện vào mặt anh.
Tuy nhiên, Thẩm Đậu Du cũng phản công và tung ra vài đòn trả lại.
Cuối cùng, nhờ có bảo vệ nghe thấy động tĩnh từ phía bên này, cuộc ẩu đả giữa hai người mới dừng lại. Người đàn ông nhìn Thẩm Đậu Du một cái bụm mặt rồi rời đi.
"Tiểu tử, ngươi không sao chứ? Có cần ta đưa ngươi đi bệnh viện không?" Bảo vệ lo lắng chạy lại gần Thẩm Đậu Du.
"Không sao, ta đi trước." Thẩm Đậu du lau máu ở khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng hơn rất nhiều.
"Thật là không biết tự lượng sức mình mà." Bảo vệ nhìn Thẩm Đậu Du với ánh mắt có chút sợ hãi, chỉ có thể lẩm bẩm một câu.
Thẩm Đậu Du ngồi vào trong xe, tức giận đấm thật mạnh một cái vào tay lái.
Tên đó thật đủ tàn nhẫn! Mỗi cú đấm đánh thẳng vào mặt, làm sao mình còn có thể đi tìm Tĩnh Tĩnh? Nếu cô ấy mà biết mình bị đánh thua, ta còn mặt mũi nào gặp nàng nữa!
Ngày hôm sau.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, Văn Tĩnh nằm trên giường một lúc lâu mới không tình nguyện đứng dậy đi rửa mặt.
Mới vừa rửa xong, nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì thấy Trần Mạt đang cầm bữa sáng, "Tĩnh Tĩnh, ăn sáng đi rồi đi làm."
Nghe vậy, Văn Tĩnh quay đầu nhìn về phía đồng hồ.
Hóa ra đã trễ thế này rồi.
Trần Mạt cầm bữa sáng kéo tay Văn Tĩnh hướng bàn ăn đi, "Nếm thử món này đi."
Trần Mạt dùng đũa kẹp một viên sủi cảo nhân thịt đưa vào miệng Văn Tĩnh, mặt mày tràn đầy ý cười, còn ngớ ngẩn nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của nàng.
Sau khi ăn no, Văn Tĩnh chuẩn bị đi làm. Trần Mạt là nữ chủ, Văn Tĩnh hoàn toàn yên tâm để nàng ở lại trong nhà.
Trần Mạt tiễn Văn Tĩnh ra cửa, sau đó lập tức quay lại phòng ngủ của Văn Tĩnh, nằm dài trên giường, ôm chiếc gối của Văn ĩnh, vùi mặt vào đó.
"Thơm quá, đều là hương vị của nàng, rất thích, rất thích." Trần Mạt ngây ngô nằm trên giường của văn tĩnh, cảm nhận được mùi hương quen thuộc của Văn Tĩnh, trên giường còn lưu lại chút hơi ấm của nàng.
Văn tĩnh nhà không xa tiệm trà sữa, vì vậy nàng đã đi qua đó. Trên đường đi, vô tình gặp phải Phó Kỳ An, hai người cùng đi vào tiệm.
Phó Kỳ An đã ngồi trong tiệm khá lâu, cuối cùng mới nhìn thấy Văn Tĩnh đi làm.
Văn Tĩnh nhìn Phó Kỳ An bước vào, chăm chú nhìn vào thực đơn đồ uống, do dự một hồi lâu rồi chọn một ly trà sữa, sau đó tìm một chỗ ngồi để gõ bàn phím. Thật khó tưởng tượng rằng anh ta lại đến tiệm trà sữa này.
Giang Thần nhìn chằm chằm vào Phó Kỳ An nhưng không hề tỏ ra thiện chí, hoàn toàn không giống thái độ của một nhân viên phục vụ khách hàng.
Khi Văn Tĩnh đang làm việc, cô liếc nhìn Giang Thần, thấy trên mặt anh ta có vết thương, và một phần không bị khẩu trang che khuất, có thể thấy là vết thương mới.
"Giang Thần, cậu không sao chứ? Mặt cậu bị thâm, có vẻ rất đau, cậu đã bôi thuốc chưa?" Văn Tĩnh hỏi với vẻ lo lắng.
Giang Thần kéo khẩu trang lên, lỗ tai đỏ ửng một lúc lâu sau, mới khàn khàn đáp: "Ân."
Văn Tĩnh ấn tượng về Giang Thần là một người ít nói, tốt bụng và hiền lành.
Hôm nay là thứ bảy, không có lớp học, Trần Ngôn Phong và cô cùng nhau nghỉ, không kiềm chế được liền chạy đến tiệm trà sữa, tình cờ gặp được người mà cô luôn nghĩ đến đang làm việc ở đây.
Trần Ngôn Phong dựa vào quầy, hỏi: “Hôm qua sao không đến làm, có chuyện gì xảy ra sao? Không sao chứ?”
Văn Tĩnh ngượng ngùng suy nghĩ một lúc.
Nàng không thể nói rằng mình chỉ đơn giản là không muốn rời giường, vì nếu cửa hàng trưởng biết sẽ bị trừ lương.
Văn ĩnh suy nghĩ rồi gãi đầu, “Là….”
“Có đơn, ngươi xem đi.” Giang Thần cắm một câu, văn tĩnh chỉ có thể xin lỗi Trần Ngôn Phong lần nữa.
Trần Ngôn Phong thấy vậy có chút ngượng ngùng, vội vã vẫy tay xua đi.
Khi nhìn về phía Giang Thần, Trần Ngôn Phong lạnh mặt, mà Giang Thần cũng có biểu cảm tương tự.
Lúc này, ngoài cửa lại có một vị khách đến, văn tĩnh ngẩng đầu nhìn qua.
Thật không may, đó là Tống Triệt, người mà cô quen biết.
Tống Triệt nhìn thấy Văn Tĩnh, trong lòng vui vẻ như nở hoa, trên mặt không ngừng mỉm cười. Anh ta gọi một ly trà sữa rồi ngồi đối diện với Phó Kỳ An.
Phó Kỳ An thu hồi ánh mắt nhìn về phía họ, liếc nhìn Tống Triệt, không khỏi lắc đầu. Anh ta không thể không thừa nhận, Tống Triệt đúng là ngốc nghếch đến mức khó có thể tả nổi.
Tống Triệt đêm qua nghe được giọng nói của Văn Tĩnh phát lại, lúc đó anh ta mới nhận ra người trong tin nhắn là cô, thế mà anh lại bị lừa mà không hề hay biết. Tuy nhiên, cảm giác này lại khiến anh vui vẻ, suốt cả đêm anh không ngừng xem lại những tin nhắn của cô, thỉnh thoảng còn bật cười một mình.