Văn Tĩnh chỉnh trang gọn gàng bản thân, chuẩn bị đi làm. Khi vừa mở cửa, nàng bất ngờ chạm mặt nữ chính mặc trang phục công sở đứng đối diện.
Lúc này, Văn Tĩnh đang đeo khẩu trang, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nàng đưa tay lên đầu, như muốn dùng hành động ấy để che đi một nửa khuôn mặt của mình.
Trần Mạt trong khoảnh khắc bỗng ngẩn người, ánh mắt dừng lại trên làn da trắng mịn trước mắt. Dù người kia có đeo khẩu trang, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt đẹp đến mê hồn ấy, nàng liền chắc chắn rằng đối phương nhất định là một đại mỹ nhân.
Cảm giác bị ánh nhìn của Văn Tĩnh quét qua, Trần Mạt bất giác đỏ mặt, không hiểu sao lại thấy trong lòng dâng lên chút thẹn thùng lạ lẫm.
Suốt đêm qua, nàng đã trăn trở mãi về chuyện ấy. Sau cùng, nàng quyết định không thể giấu giếm thêm nữa. Sáng nay, nàng đã mạnh dạn xin phép lãnh đạo nghỉ việc, chỉ để có thêm chút thời gian suy nghĩ và chợp mắt sau một đêm dài thức trắng.
Hiện tại, nàng hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ nói ra tất cả, thậm chí còn cảm thấy ghen tị với những người kia, vì họ có thể dễ dàng làm cho nàng dây dưa không rời.
Còn bọn họ, lại không hề biết ơn, trong lòng nàng không khỏi dâng lên sự chua xót. Nàng cảm thấy vô cùng ghen ghét những người đó.
"Thực xin lỗi, ngày hôm qua ta không nên nói như vậy, không phải lỗi của ngươi, tất cả đều là do bọn họ." Trần Mạt mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không hoàn toàn lộ ra sự chân thành.
Nếu không phải vì bọn họ, ta đã chẳng phải làm những điều như vậy với ngươi. Càng nghĩ càng giận, trong lòng nàng như có một dao đâm sâu, không thể nguôi ngoai.
Văn Tĩnh nghe vậy, có chút ngẩn ngơ, miệng theo bản năng nói: "A? A, không sao đâu."
Cốt truyện này thật sự có vẻ không giống lắm, sao lại thành ra thế này? Liệu 0233 có cố tình cho ta xem một cốt truyện giả không?
0233 nhìn cảnh tượng trước mắt, trầm tư một lúc.
Sao lại thế này? Cốt truyện đột nhiên lại thay đổi như vậy, ký chủ chẳng làm gì mà đã xảy ra chuyện rồi.
0233 liều mạng lật lại các tài liệu nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nó tìm mãi mà không thấy bất kỳ thông tin gì, cuối cùng đành nhụt chí.
Mặc kệ đi, cứ thế này cũng được.
Nhụt chí, 0233 nói: " Không sao đâu, ký chủ, chúng ta cứ quản lý tốt cốt truyện của mình là được. Những chuyện khác không quan trọng".
"Hảo"
"Ta phải đi làm, tạm biệt." Nói xong, Văn Tĩnh lập tức bước xuống lầu.
Nàng cảm nhận được ánh mắt của nữ chính dần trở nên khác lạ, khiến sống lưng nàng bất giác lạnh toát. Đôi mắt đó sao mà giống hệt những ánh mắt đó, cùng những người đó ánh mắt giống nhau, khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
Gió lạnh thổi qua, mái tóc của Văn Tĩnh tung bay. Nàng vừa đi vừa phải chỉnh lại tóc mình cho gọn gàng.
Trên đường, nàng vô tình trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Dù đã đeo khẩu trang, làn da trắng hơn hẳn người bình thường cùng đôi mắt quyến rũ của nàng vẫn nổi bật. Ánh mắt ấy như có một ma lực kỳ lạ, khiến người ta không thể rời khỏi.
Bình yên bước vào tiệm trà sữa, nàng không ngờ rằng mình đã đến muộn. Ngay khoảnh khắc nàng bước vào, không khí trong tiệm bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Mọi ánh mắt đều thẳng tăm mà dõi theo nàng, nhìn không chớp mắt.
Văn Tĩnh không mấy bận tâm đến những cái nhìn đó, nàng lập tức tiến về phía phòng sau của bếp để thay đồng phục làm việc.
Cửa hàng trưởng đứng đó, gãi đầu, trông có vẻ chậm chạp, chưa kịp phản ứng.
Đây có phải là Văn Tĩnh không? Văn Tĩnh trông như thế này sao? Hình như đúng là cô ấy...
Văn Tĩnh quay người, bước đến trước mặt cửa hàng trưởng, hai tay khẽ đan vào nhau, giọng nói có chút đáng thương: "Thực xin lỗi, cửa hàng trưởng, trên đường gặp phải chút chuyện nên em mới đến trễ."
Lần này, phản ứng của cửa hàng trưởng có chút ngượng ngùng, vội vàng xua tay: "Không sao, không sao, gặp chút chuyện là bình thường mà. Em vào làm việc đi."
0233 bên trong không khỏi lăn mắt, tỏ vẻ khinh thường.
Ta nhớ rõ nguyên chủ chỉ đến muộn có một phút do sinh lý mà ngươi đã thẳng tay khấu trừ 200 đồng của nàng.
Văn Tĩnh với gương mặt rạng rỡ tiến tới quầy pha chế, cầm lấy hóa đơn, liếc qua hai lần rồi chuẩn bị làm món trà chanh bá vương.
Một nhân viên khác nhìn thấy, liền cầm lấy ly từ tay nàng mà không nói lời nào. Dù vậy, Văn Tĩnh cũng hiểu ý anh ta muốn làm gì.
Anh ta có dáng người rất cao, nhìn qua cũng phải tầm 1m85. Dù đang đeo khẩu trang đen, nhưng vẫn có thể thấy rõ ngũ quan vô cùng sắc nét của anh ta. Rất nhiều nữ sinh thường xuyên đến tiệm trà sữa này chính là vì sự có mặt của anh ta.
Bình thường, anh ta thường xuyên giúp đỡ nguyên chủ, nhưng rất ít khi nói chuyện. Hầu như chẳng bao giờ nghe thấy anh ta mở miệng, chỉ im lặng hành động. Nếu muốn giúp, anh ta sẽ trực tiếp lấy đồ và làm thay.
Khi cần dọn hàng, anh cũng là người giỏi giang, hầu như chẳng để nguyên chủ phải động tay vào.
Văn Tĩnh khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Cảm ơn."
Nghe vậy, ngón tay của anh ta khẽ rụt lại một chút, nhưng vẫn lặng lẽ tiếp tục làm nước chanh.
Văn Tĩnh không để tâm thêm, quay sang hỏi khách hàng về món đồ uống mà họ muốn gọi.
Ở nơi Văn Tĩnh không nhìn thấy, Giang Thần cúi đầu, đôi mắt bỗng sáng ngời lên đôi chút, có thể cảm nhận được tâm trạng của anh ta đang rất tốt, thậm chí lớp khẩu trang trên mặt cũng khẽ động nhẹ theo nhịp cười khó che giấu.
Văn Tĩnh mệt mỏi nằm dài trên ghế, nhấm nháp ly trà sữa mà Giang Thần pha cho.
Mệt thật!
Tiệm trà sữa nằm gần trường học, đúng giờ này đám học sinh vừa tan trường, khiến công việc đổ dồn về nàng không ngừng.
Nàng uể oải dựa vào ghế, đôi mắt vô hồn ngước nhìn lên trần nhà, tận hưởng chút nghỉ ngơi quý giá giữa những lúc bận rộn.
Rõ ràng chẳng làm gì nhiều, vậy tại sao lại cảm thấy mệt đến thế?
Có lẽ là vì quá nhiều người thích uống trà chanh, nên đơn hàng trà chanh luôn dồn đến nhiều nhất.
Văn Tĩnh định giúp anh ta pha vài ly, nhưng anh chỉ lắc đầu, rồi chỉ vào cánh tay nàng.
Văn Tĩnh cúi đầu, ngắm nghía cánh tay của mình.
Hảo… thật sự rất gầy.
Nhìn thấy anh ta pha chế rất nhanh, Văn Tĩnh tròn xoe mắt kinh ngạc. Cô có thể thấy rõ những đường nét cơ bắp của anh, bất giác trở nên ngây ngẩn.
Anh ta hoàn toàn không cần nàng giúp, thậm chí chẳng cần nàng làm thêm bất kỳ loại trà sữa nào khác.
Nhưng đâu thể để anh làm tất cả mọi việc được, không thể nào cứ đẩy hết mọi thứ cho anh thế này.