Chương 16: Mặc áo khoác của vợ tương lai Giang Hoài bị anh bắt gặp

Tiết học cuối cùng của buổi sáng, Tống Ân Hà năm lần bảy lượt nhân lúc giáo viên xoay người viết bảng nắm chặt áo Tạ Diệc An. Áo khoác rộng rãi bị cậu kéo đến mở ra, thấy Tạ Diệc An cuối cùng cũng đảo mắt sang nhìn mình, lúc này cậu mới thì thào thúc giục: “Cậu đựng ở túi bên này đi chứ!”

Để giấu tai mắt người khác, giọng của Tống Ân Hà đè xuống rất thấp. Nhưng cậu tin Tạ Diệc An hiểu cậu nói gì, lại không ngờ dẫu nghe hiểu, Tạ Diệc An vẫn không dao động như cũ.

Tống Ân Hà bực, lại hết cách với Tạ Diệc An. Chỉ là cậu nghĩ đến cái qυầи ɭóŧ của mình nằm trong túi trái áo khoác của Tạ Diệc An, mà cậu ta lại ngồi bên trái bàn học, cậu đã hoàn toàn không bình tĩnh nổi.

Thậm chí cái qυầи ɭóŧ đó còn dính đầy nước da^ʍ của cậu.

Cảm giác không mặc qυầи ɭóŧ trong lớp học cực khó chịu, trước không nói quần đồng phục kém chất lượng không đủ mềm mại, dây kéo thô ráp dưới hạ bộ ma sát vào âʍ ɦộ của cậu, tưởng tượng đến bản thân đang dùng trạng thái này để ngồi học trong lớp, cậu căn bản không thể nào bình tĩnh để nghe giáo viên đang nói gì.

Tạ Diệc An còn chẳng chịu cẩn thận, thế mà nhét thẳng qυầи ɭóŧ vào cái túi bên phía lối đi. Phải biết rằng nam sinh đều mặc quần tứ giác, dù vò thành một cục cũng không nhỏ chút nào, mà túi áo khoác của trưởng lại có hình thức cắm nghiêng, ngộ nhỡ bạn học đằng sau thấy được thứ trong túi Tạ Diệc An…

Càng nghĩ càng không bình tĩnh được, Tống Ân Hà dứt khoát túm cánh tay Tạ Diệc An xuống. Cậu nhờ sự yểm hộ của bàn học nắm chặt cổ tay Tạ Diệc An, một bộ chơi xấu rằng nếu Tạ Diệc An không đồng ý với mình thì sẽ không buông ra: “Cậu che túi cho đàng hoàng vào coi!”

“...”

Tạ Diệc An không nói lời nào, chỉ đơn giản cởϊ áσ khoác mình ra nhét vào trong l*иg ngực Tống Ân Hà.

Bạn học ngồi sau thấy động tác của hai người, đưa đầu ngón tay chọc lưng Tống Ân Hà: “Hai cậu đang làm gì vậy?”

Tống Ân Hà cứng đờ, muốn đè áo khoác của Tạ Diệc An vào trong lòng mình, lại cảm thấy hành động này quá mức quái dị. Cậu chỉ đành giũ áo khoác ra rồi mặc vào, sau đó xắn ống tay áo dài ngoằn kia lên, bấy giờ mới bắt đầu cầm bút, quay đầu lại giải thích: “Tôi bị cảm, nhiệt độ điều hòa thấp quá, phải mặc thêm cái áo nữa.”

Tạ Diệc An nhìn cậu một cái, cố gắng ép khóe môi đang nhếch lên trên xuống. Cậu ta làm rất nhanh, lại không ngờ Tống Ân Hà vẫn thấy, cậu vừa viết bài vừa xấu hổ buồn bực chất vấn cậu ta: “Cậu đang cười nhạo tôi lùn chứ gì?”

Tạ Diệc An lắc đầu, Tống Ân Hà làm như không thấy. Cậu đã cam chịu việc Tạ Diệc An cười nhạo mình, rốt cuộc tình huống bản thân đã mặc áo khoác bên trong rồi còn mặc thêm áo khoác của Tạ Diệc An nữa mà áo khoác của cậu ta vẫn rất to, không chỉ tay áo dài ra một đoạn mà cả vạt áo cũng rũ xuống mép ghế nhựa.

Tống Ân Hà giận sôi: “Sang năm tôi sẽ cao lên!”

“Vậy ư? Thế chúc mừng nhé.”

“...”

Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ này khiến Tống Ân Hà bực mình, cậu càng cảm thấy bản thân đang bị cười nhạo. Nhưng cậu nghĩ cũng chẳng sao, cậu đã lấy được qυầи ɭóŧ của mình, xem như một chuyện tốt. Vì thế cậu thật cẩn thận lấy tốc độ cực nhanh móc qυầи ɭóŧ ra nhét vào cái túi bên trong của mình, bấy giờ mới thả lỏng, miễn cưỡng tập trung chú ý nghe giảng bài.

Khó khăn lắm mới gắng được đến khi tiết học buổi sáng kết thúc. Tống Ân Hà ngửa ra sau bàn của bạn học đằng sau, chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe.

Nhưng trên hành lang hướng về phía nhà ăn có tiếng bạn học cãi cọ ầm ĩ, thậm chí chưa được nửa phút, khuôn mặt Giang Hoài đã xuất hiện bên cạnh cửa sổ bàn cậu.

“Ân Hà, chúng ta đi… Em mặc áo khoác ai vậy?”

Lời mời đi ăn cơm chỉ được một nửa, Giang Hoài đã đột nhiên phản ứng lại điều không đúng. Anh thấy chiếc áo khoác rõ ràng lớn hơn hai cỡ trên người Tống Ân Hà, ánh mắt đã bắt đầu tóe lửa.

Lớn như vậy, chắc chắn là của nam sinh.

Khuôn mặt anh xệ xuống, đã lên kế hoạch phải dùng khổ tình kế với Tống Ân Hà, chất vấn tại sao cậu lại không tìm mình mượn áo khác. Nhưng anh vẫn chưa kịp biểu diễn, đã thấy Tạ Diệc An thế mà kéo chiếc ghế dựa bên cạnh Tống Ân Hà rồi ngồi xuống.

Cả buổi sáng đều nhẫn nại không muốn tìm Tống Ân Hà, Giang Hoài cũng chưa phát hiện lớp bên cạnh lớp mình lại thay đổi lớn đến vậy. Anh nhíu mày, lúc nhìn Tạ Diệc An mặt đầy bực bội: “Sao cậu lại ngồi ở đây?”

Tạ Diệc An vừa giao bài tập về nhà mình thu được hôm nay xong, trở về vị trí đã bị Giang Hoài chất vấn, cậu ta cũng lười để ý. Cậu ta biết nên kí©h thí©ɧ Giang Hoài thế nào, vì vậy lập tức quay sang Tống Ân Hà: “Trả áo khoác cho tôi đi, nó rộng thế này cậu mặc ra ngoài giống học sinh tiểu học lắm.”

“— !”

Mắt thấy Tạ Diệc An lấy lại áo khoác mặc lên trên người, thậm chí còn cố tình run run, Giang Hoài tức giận đến độ gân xanh trên trán nhảy lên thình thịch. Anh thủ sẵn bệ cửa sổ, cực kỳ bực bội quát vào mặt Tạ Diệc An: “Cậu thật sự coi người ta quý áo khoác của mình lắm à?”

Tạ Diệc An quay đầu lại, rũ mắt nhìn Tống Ân Hà. Rõ ràng tầm mắt cực kỳ lạnh nhạt lại khiến lòng Tống Ân Hà bồn chồn khó tả, cậu cứ cảm thấy ý của Tạ Diệc An là nếu bản thân không đồng ý thì sẽ tiết lộ chuyện mất mặt trên sân thượng của cậu, vì thế chỉ đành tránh đi ánh mắt oán niệm của Giang Hoài, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu cho tôi mượn áo khoác.”

Tống Ân Hà cố gắng xây dựng tâm lý cho mình, cậu không cần cảm thấy có lỗi với Giang Hoài, dựa vào đâu tâm trạng của Giang Hoài lại không tốt? Dù sao lúc này người cậu ta giận là vợ tương lai của cậu ta, liên quan gì đến một người qua đường là cậu? Vả lại cậu cũng cũngchir đang bảo vệ danh dự đang tràn ngập nguy cơ của mình mà thôi, chắc Giang Hoài cũng sẽ hiểu.

Hiểu cái con khỉ.