Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 23: Ôn Nhu Phúc Hắc Thụ & Hậm Hực Hắc Đạo Công (21)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người cánh mũi gần kề, bốn mắt nhìn nhau, vốn dĩ thật ái muội, nhưng vài giây sau, Chu Lạc Ly mặt không biểu cảm mà quay đầu.

Khóe miệng hắn giật giật, bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng cũng không tỏ vẻ xấu hổ. Diệp Mộ Sanh cười cười lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Chu Lạc Ly, chờ đợi hắn mở miệng.

Chu Lạc Ly là trai thẳng, hơn nữa chuyện Tiểu Chi qua đời làm hắn trở nên tối tăm lạnh nhạt, đối với chuyện gì cũng đều là bộ dáng không để ý. Cho nên vừa rồi chuyện hai người thiếu chút nữa liền hôn, Chu Lạc Ly vẫn bình tĩnh như cũ.

Vài phút sau, Chu Lạc Ly rũ mắt nhìn đôi tay thon dài nhưng lại tái nhợt quá mức của mình, chậm rãi nói: “Cậu nói không sai, quá khứ nên để cho nó qua đi.”

Ngoài cửa sổ, mặt trời treo cao ở trên bầu trời, chùm tia sáng ấm áp trong suốt chiếu xuống trên cửa sổ xe, vài tia phản xạ nhàn nhạt cực kỳ mỏng manh lại rọi thành màu sắc rực rỡ.

Diệp Mộ Sanh quét mắt thấy ánh nắng ngoài cửa sổ, con ngươi cậu lóe lóe, một tay phủ lên bàn tay Chu Lạc Ly, một tay mở cửa sổ xe ra. Hôm nay thời tiết không tồi!

Tay Diệp Mộ Sanh mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp chạm vào tay Chu Lạc Ly lạnh băng, hắn nhíu mày, nhưng không có lấy tay Diệp Mộ Sanh ra, mà là khó hiểu nhìn cậu.

Diệp Mộ Sanh mỉm cười nhìn Chu Lạc Ly đồng thời nắm chặt tay của hắn, sau đó kéo tay hắn tới rồi đặt xuống cửa sổ.

Bởi vì Diệp Mộ Sanh mở cửa sổ xe ra, cho nên lúc mặt trời tỏa ra chùm tia sáng liền trực tiếp rọi vào trong xe, rơi xuống đôi tay tái nhợt của Chu Lạc Ly.

“Lạc Ly anh xem, mở lòng bàn tay ra giữa không trung, trong lòng bàn tay sẽ có ánh mặt trời, ánh sáng ấm áp hội tụ xua tan băng lạnh trong tay anh. Đây là hy vọng, chính là khởi đầu mới.” Diệp Mộ Sanh nói.

Theo sự di chuyển của xe con, ánh nắng trong tay Chu Lạc Ly biến hóa không ngừng, nhưng vô luận như thế nào thì những chùm tia sáng đó đều mang theo một tia ấm áp, bắn thẳng đến đáy lòng hắc ám cô tịch của hắn.

Nhìn chằm chằm lòng bàn tay, con ngươi ảm đạm của Chu Lạc Ly cùng lòng bàn tay tái nhợt đều sáng rọi, lập loè phức tạp, khó hiểu, còn có cảm kích.



“Đón ánh nắng mặt trời ở phía trước, quên mất những chuyện đã qua, tha thứ cho chính mình, một lần nữa bắt đầu, không cần sợ hãi cùng bận tâm. Ánh nắng này sẽ chiếu sáng hòa cùng ấm áp vào anh, tôi cũng sẽ luôn ở cạnh anh.” Thấy hiệu quả không tồi, Diệp Mộ Sanh cười cười tiếp tục nói.

Thời khắc này Chu Lạc Ly cảm giác được sự ấm áp cuồn cuộn không dứt từ trên tay của Diệp Mộ Sanh truyền tới trên tay hắn, cậu như cây tử đằng (*) lan tràn toàn thân hắn, ôn nhu mà chữa lành trái tim rách nát của hắn. Cậu nói sẽ luôn ở bên cạnh hắn……

Trong đầu Chu Lạc Ly hiện lên rất nhiều hình ảnh, có hình ảnh Tiểu Chi, cha mẹ, còn có hình ảnh mấy ngày nay ở cùng Diệp Mộ Sanh.

Nhìn khuôn mặt nhu hòa của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly cảm giác do dự, mở bàn tay ra rồi lại nắm chặt, cong môi một ý cười nhạt.

Tuy rằng hắn vẫn luôn cảm thấy Diệp Mộ Sanh chính là loại người tốt thích xen vào việc của người khác. Nhưng có đôi khi không thể không thừa nhận có người bạn như vậy cũng không tồi.

Diệp Mộ Sanh vào lúc Chu Lạc Ly cười nhạt còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên bị hắn ôm lấy.

Sửng sốt vài giây, Diệp Mộ Sanh ngước mắt liền nhìn thấy hai mắt Chu Lạc Ly ửng đỏ, con ngươi hiện lên một tia đau lòng, cậu vươn tay ôm chặt hắn: “Khóc đi, khóc ra sẽ dễ chịu hơn chút. Khóc đủ rồi, nhất định phải tỉnh táo lên!”

“…… Mộ Sanh, cảm ơn cậu.”

Chu Lạc Ly không lệ nóng tràn mi, chỉ dựa đầu vào trên vai Diệp Mộ Sanh, nhắm mắt lại nuốt nước mắt trở về bên trong, ôm chặt lấy cậu, thanh âm trầm thấp nghẹn ngào lộ ra một tia nhẹ nhàng hiếm thấy.

Chu Lạc Ly nói ra những lời này làm Diệp Mộ Sanh tươi cười lộ ra sự vui mừng, trong lúc cậu đang tính nói gì đó, quay đầu thì thấy Tiết quản gia giơ ngón tay cái với mình.

Bởi vì Tiết quản gia đang lái xe, cho nên sau khi cười giơ ngón cái với Diệp Mộ Sanh, ông liền quay lại tiếp tục lái xe.

Mặc dù Diệp thiếu gia tuổi không lớn, nhưng không thể không nói cậu thật sự rất lợi hại, so với một số bác sĩ tâm lý kia còn lợi hại hơn nhiều! Có cậu ấy ở đây, thiếu gia ở trường học hẳn là không có vấn đề gì đi?
« Chương TrướcChương Tiếp »