Chương 12: Ôn Nhu Phúc Hắc Thụ & Hậm Hực Hắc Đạo Công (10)

"Ăn đi." Theo tầm mắt Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh biết hắn đã thấy trứng gà.

Tủ lạnh chỉ còn đúng một quả trứng gà do nguyên chủ để lại. Vậy nên khi chiên trứng, Diệp Mộ Sanh làm cực kỳ cẩn thận, sợ quả trứng gà duy nhất ấy bị huỷ diệt.

Cuối cùng Diệp Mộ Sanh cũng chiên trứng thành công, tuy có chút không được đẹp mắt, nhưng nhìn chung vẫn có thể tính là ổn.

"Ừ." Con ngươi Chu Lạc Ly lộ ra thần sắc phức tạp, hắn nắm chặt chiếc đũa, cúi đầu kẹp trứng chiên lên ăn trong yên lặng.

Ăn xong, Chu Lạc Ly chủ động muốn đi rửa chén, nhưng lại bị Diệp Mộ Sanh từ chối thẳng thừng. Rửa chén thì cậu làm được, không phải là chỉ cần đổ dầu rửa bát lên mặt chén rồi rửa nó với nước à, đơn giản hơn nấu cơm nhiều.

Nghe thấy tiếng Diệp Mộ Sanh sải bước đi ra, Chu Lạc Ly nhìn chằm chằm vào cửa sổ, "Mưa nhỏ rồi."

Mưa nhỏ rồi, hẳn là hắn nên đi về.

Diệp Mộ Sanh cầm một cái khăn giấy, xoa xoa tay rồi ném vào thùng rác, "Đúng vậy, mưa nhỏ…" nhưng lời còn chưa nói hết, đột nhiên âm thanh đập cửa vang lên.

Diệp Mộ Sanh mở cửa, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, hơi khom lưng kính cẩn nói, "Xin chào Diệp thiếu gia, tôi là quản gia của Chu gia. Xin hỏi thiếu gia nhà tôi đang ở đây phải không?"

Diệp Mộ Sanh sửng sốt, phản ứng lại, "Xin chào Chu quản gia, Chu Lạc Ly đang ở bên trong."

Xem ra là bởi vì cuộc gọi khi nãy, Chu gia đã tra xét thân phận của cậu rồi.

"Bác Tiết." Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Chu Lạc Ly đã đi tới. Quả nhiên Chu phu nhân vẫn không yên tâm về hắn.



Nhìn thấy Chu Lạc Ly, Tiết quản gia sốt ruột chạy tới kiểm tra xem hắn có bị thương chỗ nào hay không, "Thiếu gia! Cậu không biết từ khi cậu chạy ra ngoài phu nhân đã lo lắng biết bao đâu! May là cậu không xảy ra chuyện gì!"

"Thật xin lỗi, lại khiến mọi người lo lắng rồi." Nghĩ đến Chu phu nhân chắc chắn sẽ vì mình mà nước mắt rơi ướt mặt, Chu Lạc Ly cảm thấy tự trách.

"Nếu phu nhân nghe được câu này từ thiếu gia chắc chắn sẽ rất hạnh phúc." Nghe Chu Lạc Ly nói, Tiết quản gia lộ ra một nét kinh ngạc lẫn vui mừng.

Ở bên thiếu gia lâu đến vậy, đây là lần đầu ông nghe cậu nói tiếng xin lỗi, xem ra bác sĩ tâm lý điều trị rất có hiệu quả.

Chu Lạc Ly rời đi theo quản gia, Diệp Mộ Sanh dựa vào cửa, hé môi cười. Tên Chu Lạc Ly này tuy có một khuôn mặt đầy nét u buồn, khí chất âm trầm, nhưng từ năm chữ thực xin lỗi và cảm ơn của hắn vẫn có thể thấy được bản tính lương thiện.

Đợi mưa tạnh, Diệp Mộ Sanh đi ra cửa. Hôm nay cậu ý thức được việc "chữa khỏi" quan trọng như thế nào. Cho nên vì để hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, Diệp Mộ Sanh quyết định đi siêu thị mua đồ học nấu ăn.

Mua đồ xong, trên đường về đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi, Diệp Mộ Sanh vô thức dừng bước, lý do là vì cậu nhìn thấy một con mèo bông rất lớn được đặt trong tủ kính.

Trước kia Diệp Mộ Sanh cũng từng có một con mèo bông lớn như vậy, đó là quà do mẹ tặng cho cậu. Diệp Mộ Sanh thực sự rất thích nó, không chỉ là vì đó là quà của mẹ, mà còn nguyên nhân lớn hơn là do Diệp Mộ Sanh thiếu cảm giác an toàn.

Ông ngoại và mẹ đều đã mất, người cha táng tận lương tâm chỉ biết ngược đãi cậu. Khoảng thời gian cậu bị xiềng xích giam trong phòng, thế giới của cậu ngoại trừ người cậu gọi là cha kia, cũng chỉ có một con mèo bông mà thôi.

Vậy nên, thời điểm Diệp Mộ Sanh cô độc bất lực nhất, chỉ có thể lẳng lặng ôm con mèo một mình.

Mèo nhồi bông rất lớn, rất ấm, rất giống hơi ấm khi được mẹ ôm, mỗi lần ôm mèo, Diệp Mộ Sanh đều sẽ tạm gác thù hận và phiền não qua một bên, cảm thấy an tâm trong lòng.

Sau khi con mèo bị người cha súc sinh của cậu ném đi, Diệp Mộ Sanh mất đi vật tỏ lòng duy nhất, càng trở nên ẩn nhẫn, kiên cường, lạnh nhạt và cả dối trá.